Vừa mới bỏ hết trang sức, Trương Thanh Vân đã đến, Ninh Tây ngồi vào xe, nhờ Trương Thanh Vân đưa cô về nhà lấy một ít đồ. Lấy được đồ, lại ra xe ngồi, vừa nói: "Anh Trương, công ty chúng ta có người nào nhận được thư mời của tập đòa Thường thị tham gia tiệc rượu không?" Trương Thanh Vân nghi hoặc từ trong kính chiếu hậu nhìn Ninh Tây, chuyện này không công bố ra ngoài, Ninh Tây làm sao lại biết? "Công ty chúng ta chỉ có hai vị ảnh đế có được thư mời, " Trương Thanh Vân cũng không có hỏi cô làm sao mà biết được. "Thường thị mở tiệc rượu, một nghệ sĩ bình thường cũng không thể chen lấn mà và." Ninh Tây vừa nổi, không có thư mời đến công ty, càng không có khả năng được mời từ cương vị một cá nhân. "Như vậy a..." Ninh Tây dùng tay vỗ nhè nhẹ mặt, để làn da hấp thu nước dinh dưỡng. "Vừa rồi Thường tiên sinh gọi điện thoại tới cho em, nói tiệc rượu ngày đó sẽ lái xe đón em đi tiệc rượu." Trương Thanh Vân nắm tay lái bị trượt, thật may không có nguy hiểm gì xảy ra. "Ninh Tây!" "Ân?" Ninh Tây mặt mũi tràn đầy vô tội. "Lần sau nói loại tin tức có tính nổ tung này, phải tránh lúc anh đang lái xe, ". Trương Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh cũng không muốn xảy ra tai nạn xe cộ." Ninh Tây làm cái động tác khóa miệng, Tiểu Dương ngồi bên cạnh Ninh Tây cũng rụt cổ một cái. Trong xe yên tĩnh một hồi, Trương Thanh Vân cuối cùng nhịn không được mở miệng lần nữa: "Ninh Tây, em cùng Thường Thời Quy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Ninh Tây dùng điện thoại di động xem blog, cũng không ngẩng đầu lên: " Cái này anh cũng nhiều chuyện sao." "Làm người đại diện, anh mặc dù không thể can thiệp nhiều vào sinh hoạt cá nhân nghệ sĩ, nhưng nhà giàu có, cuộc sống cũng không tốt như có trong tưởng tượng, " Trương Thanh Vân đem xe ngừng đến ven đường, vẻ mặt có chút hoảng hốt. "Hơn mười năm trước, anh là trợ lý của một nữ minh tinh nổi danh, về sau gả cho nhà giàu có, kết quả không mấy năm dẫn đến kết cục tự sát." Nghe được hai chữ "Tự sát", Ninh Tây lướt màn hình dừng lại, ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể nhìn thấy cái ót của Trương Thanh Vân. "Anh nói là nữ minh tinh gả cho con trai thứ hai của Tưởng gia cái kia nữ minh tinh?" "Xem ra tin tức này huyên náo rất lớn, ngay cả ở nước ngoài cũng biết." Trương Thanh Vân cười khổ, sau đó gãi đầu, cười khổ nói, "Em chớ học theo bà ấy." Ninh Tây chậm rãi lắc đầu: "Bảy năm trước khi nữ minh tinh này tự sát, em còn chưa xuất ngoại." "Từ đó về sau, anh cũng không làm trợ lý cho ai nữa. Sau khi làm người đại diện, cũng chưa bao giờ dẫn theo nữ nghệ sĩ, ". Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Ninh Tây một cái. "Em là nữ nghệ sĩ anh mang đầu tiên và cũng là duy nhất, ban đầu ở nước ngoài nhìn thấy em, anh cảm thấy em rất giống bà ấy, nhưng anh hy vọng em so với bà ấy đi được cao hơn, kết cục cũng tốt hơn." Ninh Tây kinh ngạc nhìn hắn, một hồi lâu mới dời ánh mắt nói: "Em với bà ấy rất giống sao?" Trương Thanh Vân cười lắc đầu: "Lúc vừa mới nhìn thấy, anh nghĩ hết sức giống nhau, nhưng chung đụng nhiều mới phát hiện, em cùng bà ấy bất đồng." Hắn quay đầu nhìn lối đi bộ. "Em kiên cường, bà ấy thì không." Ngón tay Ninh Tây còn để trên màn hình, nhưng sự chú ý lại không đặt trên nội dung ở màn hình. Trên thế giới có chuyện trùng hợp như vậy. Cô và nữ minh tinh kia vốn không giống, Trương Thanh Vân cho rằng giống, chắc cũng chỉ là do anh ấy cố ý so sánh vậy thôi. Trương Thanh Vân mười một năm trước là một trợ lý nhỏ bên cạnh ảnh hậu, làm người thành thật chăm chỉ, thậm chí... Đối với vị ảnh hậu này có chút chân tình. Về sau ảnh hậu này gả vào nhà giàu có Tưởng gia, làm Tưởng gia nhị thiếu phu nhân, kết quả không được mấy năm, lại uống thuốc ngủ tự sát. Mà chồng của cô ấy dưới sự áp bức của dư luận mượn rượu cho hả giận, say rượu đêm khuya đua xe... Ninh Tây sít sao nắm di động, đè xuống tâm tình trong nội tâm, cười nói: "Anh Trương yên tâm, em sẽ không để cho anh thất vọng." Đến đài truyền hình,nhân viên đảm nhận chuyên mục đối với Ninh Tây rất nhiệt tình, người chủ trì là lão Hứa lúc Ninh Tây hoá trang, còn chủ động cùng cô thảo luận quá trình tiết mục, thành ý tràn đầy. Cũng không trách lão Hứa kích động như thế, bởi vì tiết mục thu xem càng ngày càng thấp, đài truyền hình còn đang thảo luận hủy bỏ chương trình. Chuyên mục mới muốn mời nghệ sĩ đang hot làm khách quý, tăng cao tỉ lệ người xem TV. Ninh Tây ở giới giải trí sức nặng còn chưa đủ, nhưng hiện tại đang còn nổi, cô ấy nguyện ý đến tham gia chương trình của hắn, không thể nghi ngờ là giúp hắn được một việc lớn. Sau khi chung đụng với Ninh Tây, lão Hứa phát hiện Ninh Tây là diễn viên trẻ tuổi vô cùng khiêm tốn, làm người lễ phép, khi nghe nói đến quâ trình tiết mục, hết sức nghiêm túc lắng nghe. Tiết mục bắt đầu, Ninh Tây cũng rất phối hợp với đạo diễn, đang nói đến đề tại bạo lực sân trường, Ninh Tây cũng không phải là đơn giản nói vài lời bình luận, mà còn liệt kê ra không ít kiểu bạo lực ở sân trường, còn kẻ đến những hậu quả để lại cho người bị hại. Lão Hứa không nghĩ tới Ninh Tây sẽ vì tiết mục chuẩn bị như vậy, đối với cô càng thêm có cảm tình: "Từ lời nói của cô, trước khi tham gia chương trình này, phải chuẩn bị nhiều thứ?" "Kỳ thật cũng không phải là chuẩn bị, mà là bình thường cũng rất chú ý phương diện này " Ninh Tây nhìn ống kính dừng một chút, như đang sắp xếp lại lời nói, "Trẻ nhỏ là hy vọng của xã hội tương lai, ai cũng chẳng ngờ bọn trẻ bị người ta tổn thương, cũng không muốn bọn trẻ tổn thương người khác. Trừ trường học cùng gia đình quan tâm nhiều hơn bên, cũng xin tất cả trẻ nhỏ đối với bạo lực sân trường nói không, nếu phát hiện bên cạnh có bạn học bị những người khác bắt nạt, hy vọng có người có thể vụng trộm mách với lão sư hoặc là người nhà, như vậy sẽ không bị người ta trả thù, cũng có thể trợ giúp người khác khỏi bị bắt nạt. Có lẽ chỉ là nói một câu nói, nhưng đối với người nhận trợ giúp mà nói, khả năng chính là cứu vớt cả đời." Cô lấy từ trong cái túi ra một xấp hình, những hình này toàn bộ đều là gương mặt của người bị hại làm nhoà đi, Ninh Tây đem ảnh chụp trước ống kính. "Những người này là những người bị hại chịu bạo lực ở nhà trường mấy năm gần đây, bọn họ vài người bởi vì bị bắt nạt mắc phải chứng tự bế, sợ hãi xã giao, thậm chí còn có người bị hủy dung, thân thể tàn tật..." Từng tấm hình nhìn thấy mà giật mình, người xem ở trường quay đều trầm mặc lại. Ninh Tây để ảnh chụp xuống, đối ống kính cười khổ nói: "Những người bị hại này chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong vô số người bị bạo lực sân trường, thậm chí có người đã mất đi sinh mạng, cho nên.." Cô đứng người lên đối diện với ống kính cúi người.: "Xin mọi người chú ý nhiều hơn vấn đề này, không làm cho bi kịch không ngừng tái diễn." Trường quay trầm mặc một lát, sau đó tiếng vỗ tay vang lên. Ninh Tây ngồi xuống, hốc mắt đỏ lên, camera cố ý đặc tả khuôn mặt Ninh Tây lúc này, càng tăng thêm hiệu quả khiến người ta cảm động. Sau khi kết thúc, lão Hứa chủ động cùng Ninh Tây muốn chụp ảnh chung, nói với Ninh Tây: "Ninh tiểu thư gần đây không biết có rãnh rỗi hay không?" Ninh Tây mặc dù không hiểu vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thực nói đang quay một bộ phim truyền hình. "Tôi ở đài truyền hình quốc gia có người bằng hữu, hắn sắp tới chuẩn bị quay một bộ quảng cáo công ích đề tài phản đối bạo lực sân trường, nhưng còn thiếu một nhân vật nữ quan trọng vẫn chưa tìm được diễn viên thích hợp, Ninh tiểu thư nếu như có rảnh, giúp bằng hữu tôi chuyện này." Lão Hứa cười ha hả đưa cho Ninh Tây một tấm danh thiếp. Lời nói này là thỉnh Ninh Tây hỗ trợ, trên thực tế có thể vào đài truyền hình quốc gia quay quảng cáo công ích, đối với nghệ sĩ mà nói, là cơ hội khó có được. Ninh Tây hai tay tiếp nhận danh thiếp lão Hứa đưa tới, "Cám ơn Hứa lão sư, rất cảm tạ." Hứa lão sư cười hơ hớ "Tôi cũng là giúp bằng hữu đang trong gấp rút." Khó gặp được một người trẻ tuổi quan tâm công ích, làm người khiêm tốn nhã nhặn lại không táo bạo, hắn có thể giúp một phen liền giúp một phen. Hắn những năm này kiên trì làm tiết mục này, không phải là vì mong mọi người trong xã hội quan tâm đến các vấn đề còn tồn tại này sao? Ra khỏi đài truyền hình, Trương Thanh Vân vẻ mặt cảm khái nhìn Ninh Tây: "Em nhất định là con gái của trời". Ninh Tây cười tủm tỉm đem danh thiếp cất kỹ, sau đó rung đùi đắc ý nói với Trương Thanh Vân: "Loại chuyện như vậy, người bình thường hâm mộ cũng không được." Trương Thanh Vân cười nhạo một tiếng, nhưng không phản bác. Khi ngồi trong thính phòng, hắn có thể nhìn ra được Ninh Tây thật tâm chú ý loại vấn đề này, mà không phải là vì diễn trò. Trước khi đến đài truyền hình trước, có lẽ cô về nhà không phải cầm đến mỹ phẩm dưỡng da, mà là những tài liệu, ảnh chụp những người bị hại bạo lực sân trường. So với ngôn ngữ, ảnh chụp làm cho người ta có trực quan cảm thụ hơn, Ninh Tây đại khái cũng hiểu điểm này, mới cố ý mang đến. Hắn muốn hỏi Ninh Tây từ khi nào thì bắt đầu chú ý những vấn đề này, nhưng nhìn cô cười tủm tỉm, hắn rốt cuộc hỏi không được. "Em chuẩn bị lễ phục tham gia tiệc rượu Thường thị chưa?" Ninh Tây sửng sốt,sờ sờ mũi: " Có thể mặc lại đồ đã mặc rồi chứ?" "Em cảm thấy thế nào?" Ninh Tây: Cô còn để ý hình tượng bản thân ở nơi công chúng.