Nữ thần báo tử

Chương 130 : chương 14 phần 1

Chương 14 “Mình sẽ gặp thầy Beck sau giờ học hôm nay.” Emma dõng dạc tuyên bố. “Không, cậu sẽ chẳng gặp ai hết.” Tôi thủng thẳng nói và Sabine suýt chết sặc vì cười. Emma đặt chai nước xuống bàn và trừng mắt nhìn tôi. “Cái câu “Cậu không phải là sếp của tôi” có ý nghĩa gì với cậu không?” “Không. Chẳng có nghĩa gì hết.” Nhưng tôi chỉ nhe răng cười. “Chuyện gì thế?” Nash ngồi xuống ghế, trên tay là khay thức ăn đầy thịt gà và khoai tây nghiền. Emma lập tức quay sang tìm đồng minh. “Thầy Beck sẽ dạy phụ đạo cho em sau giờ học hôm nay...” Anh Nash nhìn tôi qua cái thìa đầy ụ khoai tây. “Em thực sự nghĩ đấy là ý hay à?” “Tại sao anh lại hỏi câu ý?” Emma phụng phịu hỏi, còn Sabine chỉ ngồi nhìn thích thú. “Xin lỗi.” - Anh Nash chấm một miếng thịt gà vào nước sốt và nhướn mày hỏi tôi “Anh không biết cô ấy đã...?” “Cậu ấy biết tất cả mọi chuyện, về thầy Beck...” - Tôi nói thêm, khi thấy lông mày của anh nhướn cao hơn. Trước tiết một, tôi đã kể sơ qua cho Emma biết những thông tin cơ bản để trang bị cho cậu ấy một chút kiến thức về chuyện đang xảy ra. Nhưng tôi quyết định chưa nói về ngày thứ Năm vội. Một mặt, tôi không muốn cậu ấy phải thấp thỏm lo lắng, nhưng mặt khác lại không muốn cái chết của mình làm cậu ấy bất ngờ. “OK, nghe này, mọi người cũng chẳng có nhiều sự lựa chọn đâu.” - Emma nói - “Mấy người cần mình. Sabine không thể tới gần thầy Beck và kể cả nếu điểm Toán của Kaylee kém đi nữa và chúng không hề thấp, thì cậu ấy cũng không phải là tuýp người dễ làm xiêu lòng bọn con trai.” Sabine cười phá lên, xém chút nữa thì hít cả miếng khoai tây vào họng. “Cậu nói thế nghĩa là sao?” Tôi xịu mặt hỏi. Cô nàng mara, nãy giờ đang cười đến chảy nước mắt, liền hắng giọng. “Có nghĩa là nếu chấm trên thang điểm Mười thì cô chỉ được bảy điểm thôi. Nhưng thứ Beck đang tìm kiếm là một điểm Mười một cơ.” - Sabine nhún vai, còn tôi chỉ biết trừng mắt nhìn chị ta – “À và cả chuyện cô quá bảo thủ...” “Mình không hề có ý đó...” Emma vội giải thích nhưng tôi đang quá điên tiết với Sabine để nghe bất cứ chuyện gì khác. “Chị câm miệng lại đi!” - Tôi gắt lên với Sabine và cả ba người giật mình quay sang nhìn tôi, không phải vì chị ta không đáng bị như vậy mà bởi vì tôi hiếm khi phản ứng dữ dội như thế - “Và đừng có nói gì hết, nếu nó không giúp ích gì cho tình hình. Tôi đang có nhiều việc quan trọng hơn cần phải làm trước khi tôi...” - Tôi ngừng lại, liếc sang Emma - “Trước khi có ai đó khác bị thương. Và mình phát ngấy khi cứ phải nghe những lời công kích của Sabine. Mình chán ngán trường học với những tiếng chuông báo hiệu vào lớp và những môn học vô nghĩa. Mình ghét phải chờ đợi những điều không thể tránh được.” Giọng tôi càng nói càng to, và mấy người ở bàn bên cạnh bắt đầu quay ra nhìn nhưng tôi không thể ngừng lại. Có quá nhiều thứ đang chất chứa trong đầu tôi, và cách duy nhất để giảm bớt áp lực là nói thẳng hết ra… “Mình bực mình với những thứ mình sẽ không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy và được làm. Mình điên tiết với sự thật là mình không có thời gian cho những việc mình muốn làm, do phải lãng phí bảy tiếng một ngày ở đây, học những thứ mình sẽ không bao giờ dùng đến. Và cho dù mình có làm gì đi nữa thì cũng chẳng ai biết. Nhưng một phần ích kỷ trong mình vẫn muốn được nhớ đến vì đã làm một việc gì đó có ích. Một việc gì đó quan trọng. Nhưng đến cuối cùng thì mình vẫn phải ra đi, và thế giới vẫn tiếp tục như thể mình chưa bao giờ tồn tại, và mình thậm chí còn không có mặt ở đây để nổi điên về điều đó.” Sabine và Emma há hốc mồm nhìn tôi kinh ngạc, ở cái bàn bên cạnh, bà chị họ Sophie của tôi đùng đùng đứng dậy bỏ vào căng - tin, quá xấu hổ vì hành động vừa rồi của tôi. Nash vòng tay qua eo tôi và thì thầm câu gì đó vào tai tôi, nhưng trước khi anh ấy kịp nói thêm được câu gì, đột nhiên tôi nghe có tiếng ai đó vỗ tay. Tôi ngẩng mặt lên và thấy Thane đang ngồi đối diện với tôi, bên cạnh Emma. Giật mình, tôi rú lên một tiếng rồi lùi vội ra đằng sau. Anh Nash nhoài vội người sang đỡ tôi nhưng không kịp, tôi ngã nhào ra sau ghế, rơi phịch xuống đất. Mọi người xung quanh cười ầm lên nhưng tôi đang quá sợ hãi để nghe thấy bất cứ cái gì. Emma và Sabine vội nhổm dậy xem tôi có sao không, trong khi anh Nash kéo tôi dậy và phủi lưng cho tôi. Nhưng tôi không thể tập trung nghe anh ấy nói gì, bởi lúc Emma ngồi xuống, Thane lập tức xích lại gần cậu ấy. Gần đến mức nếu hắn hiện nguyên hình, khuỷu tay họ sẽ chạm vào nhau. “Cô đúng là một cô gái thú vị, Kaylee ạ...” - Thane nói - “Nếu tôi đề nghị tử tế, liệu cô có cất tiếng thét cho tôi khi thời điểm đến không?” Chỉ vậy thôi, và hắn vụt biến mất, bỏ lại mình tôi đang run rẩy trong tiếng cười ầm ỹ của mọi người xung quanh. Và tôi thấy anh Tod đang đứng dựa lưng vào bức tường đối diện với bàn ăn của tụi tôi, mặt bừng bừng sát khí. Anh nhìn tôi một giây rồi cũng vụt biến mất. “Kaylee, cậu không sao chứ?” Emma hỏi, lúc tôi ngồi lại xuống ghế. “Ừ.” Tôi giơ tay vuốt lại tóc. Mọi người vẫn đang xì xào chỉ trỏ. Và tôi có thể cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của họ đang tập trung hết vào mình. “Chuyện vừa rồi là sao thế?” Cậu ấy hỏi, trong khi Sabine chỉ ngồi im nhìn tôi. Chưa bao giờ tôi thấy chị ta nghiêm túc như thế này. “Không có gì. Mình xin lỗi. Chắc tại do quá căng thẳng vu thầy Beck, và bị mất ngủ cả đêm qua thôi.” Emma trông mặt có vẻ chưa tin. “Hay là cậu về nhà nghỉ đi.” Cậu ấy gợi ý - “Mình nghĩ anh Nash có thể thuyết phục họ cho cậu về sớm.” Thỉnh thoảng năng lực Ảnh hưởng của anh ấy cũng có ích ra phết. “Giờ mình không có thời gian cho việc ngủ ngáy gì đâu. Mình vẫn ổn mà.” “Ý cậu không có thời gian là sao?” Thôi chết! Cẩn thận chứ, Kaylee. “Cậu thực sự sẽ gặp thầy Beck sau giờ học hôm nay đấy à?” Tôi hỏi, và Emma có vẻ hơi bất ngờ khi tôi thay đổi chủ đề nhanh như thế. Cậu ấy gật đầu. “Và đừng có ra lệnh ình phải làm gì hay không được làm gì.” Tôi thở ra thật chậm rãi, và ngẩng mặt lên nhìn cô bạn thân. “Emma, mình chỉ đang muốn tốt cho cậu thôi. Nhưng nếu ngay cả hiểm họa mang thai, vô sinh và cái chết cũng không thể khiến cậu nghĩ lại về chuyện làm mồi nhử thì mình... cũng đành chịu.” Kể từ khi trở về từ Ai Len, bố luôn tìm mọi cách để bảo vệ cho tôi khỏi Cõi Âm, nhưng lần nào tôi cũng đi ngược lại ý bố, bởi vì sự an toàn của tôi - tính mạng của tôi - sẽ không đáng được bảo vệ nếu tôi không sẵn sàng hy sinh bản thân vì người khác. Và nếu Emma cũng có chung suy nghĩ giống tôi thì tại sao tôi lại ngăn cản cậu ấy làm gì? “Nhưng mình sẽ không đời nào để cậu ở một mình với hắn đâu.” - Emma sẽ không thể cưỡng lại sự cám dỗ của hắn, và mọi quyết tâm của cậu ấy sẽ nhanh chóng bị tan chảy khi hắn tung cái “bùa yêu” của mình ra. Mà có khi hắn đã hành động rồi cũng nên, chứ không tại sao biết là nguy hiểm mà cậu ấy vẫn cứ cắm đầu vào chỗ chết như thế? Không lẽ chỉ để được ở gần bên hắn? “Vì thế giờ không phải là lúc mình đi ngủ, hiểu chưa?” “Cảm ơn cậu.” - Emma thở phào nhẹ nhõm - “Ba ngươi không phải là những ngươi duy nhất phẫn nộ trước việc làm của hắn với Danica. Có thể mình không thể đi qua Cõi Âm hay bắt người khác làm theo ý mình, nhưng mình biết phải đối phó với những gã dê xồm như thế nào.” - Cậu ấy dừng lại theo dõi phản ứng của chúng tôi rồi nói tiếp – “Với cả mình có một câu hỏi, trước khi tham gia vào nhiệm vụ gián điệp này… Thế hắn có sừng hay có một đuôi thật không?” Suốt cả tiết cuối, tôi chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ treo trên tường, dõi theo từng chuyển động chậm chạp của chiếc kim giây. Cuối cùng chuông báo hết giờ cũng vang lên, và Emma đứng bật dậy khỏi ghế nhanh tới nỗi quay đi quay lại đã chẳng thấy bóng dáng cô nàng đâu rồi. Cậu ấy đang chỉ muốn mau mau chóng chóng tới chỗ thầy Beck và sự nhiệt tình một cách thái quá của cậu ấy khiến tôi càng thêm lo lắng. Tôi đang định đuổi theo Emma thì bị cô Brown bước tới chặn lại. “Trò Cavanaugh, hôm nay là ngày thứ hai liên tiếp em không làm bài tập về nhà rồi.” “Em biết ạ. Em xin lỗi cô.” - Tôi liếc mắt nhìn ra ngoài hành lang và thấy bóng Emma chạy vụt qua - “Chúng ta có thể nói chuyện này sau được không ạ? Em đang hơi vội.” “Hoặc chúng ta có thể nói ngay bây giờ.” - Cô Brown giơ tay chặn cửa - “Em cũng biết tôi không bao giờ chấp nhận việc đi học mà không làm bài tập mà. Cả năm học vừa rồi em luôn làm bài tập đầy đủ, vậy mà sao đến tuần này em lại học hành bê trễ thế hả Kaylee? Có chuyện gì không ổn à?” “Dạ không ạ, mọi chuyện của em vẫn tốt mà cô. Chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại nữa đâu ạ. Em hứa với cô đấy! Nhưng giờ em phải đi đây. Em bị muộn rồi.” Cô Brown gọi với theo nhưng tôi mặc kệ, cắm đầu chạy ra khỏi cửa, hòa lẫn vào dòng người đang đi lại như mắc cửi ngoài hành lang. Tôi vừa rẽ ra khỏi hành lang thì thấy thầy Beck đóng cửa phòng lại. Chết rồi! Tôi đã hy vọng đến trước hắn ta rồi nấp vào trong phòng chứa đồ hay gì đấy và để mắt tới Emma. Nhưng mọi chuyện đã không diễn ra như kế hoạch của tôi. Cũng may là anh Nash và Sabine biết chúng tôi đang ở đâu, để nếu cần thiết họ có thể tới ứng cứu kịp thời. Nhưng giờ cánh cửa đã đóng, và tôi không thể lẻn vào nó mà không bị ai phát hiện ra. Trừ phi… Tôi đặt cái ba - lô xuống sàn hành lang rồi rút điện thoại nhắn tin cho anh Tod. Đang ở trường. Cần anh giúp! Anh Tod thường sẽ trả lời tôi ngay lập tức, trừ phi đang bận lấy linh hồn của ai hoặc đang giao pizza cho khách, bởi vì ngoài hai việc đó ra anh ấy cũng chẳng có việc gì khác để làm. Nhưng lần này, khi Emma đang cần chúng tôi nhất thì lại chẳng liên lạc được với anh ấy. Tôi kiễng chân nhìn qua cửa sổ vào trong lớp Đại số, đúng lúc thấy hắn đang chỉ vào cái ghế xoay phía sau bàn giáo viên. Emma mỉm cười, e thẹn ngồi xuống ghế. Sau đó, hắn cúi xuống, ghé sát mặt vào vai cậu ấy và chỉ trỏ cái gì đó trong quyển sách giáo khoa đang mở trên bàn. Chứng kiến cảnh ấy khiến tôi phát buồn nôn. Hắn ta chưa làm việc gì xấu xa nhưng chỉ riêng việc ở một mình trong lớp học đóng kín với một học sinh nữ đã là không phù hợp và trái nguyên tắc rồi. Beck đang càng ngày càng liều lĩnh và tìm mọi cách để đẩy nhanh tiến độ. Và qua cái cách Emma đang đắm đuối nhìn hắn - chứ không phải quyển sách có thể thấy rõ là cậu ấy đã mắc bẫy của hắn. Mặc dù biết thừa hắn đã làm gì với Danica và Farrah, và rất nhiều cô gái khác cùng độ tuổi. Beck ngẩng đầu lên và tôi thụp vội xuống, tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, cả cái hành lang giờ đang trống trơn nhưng tôi nghĩ là không được lâu, trước khi có ai đó đi qua. Anh Tod vẫn chưa thấy trả lời. Sabine và anh Nash đang ở ngoài sân sau đợi tin của tôi. Năng lực của họ không giúp được gì lúc này. Cái tôi cần là năng lực dịch chuyển và tàng hình của thần chết cơ. Nếu không, tôi đành phải dùng tạm năng lực của mình vậy... Mặc dù rất không muốn. Nỗi sợ hãi như bít kín lấy cổ họng tôi. Tôi rón rén bước ra giữa hành lang, thận trọng nhìn lại một lượt nữa để chắc chắn là không có ai. Tôi không muốn phải đi qua Cõi Âm. Nhất là đi qua bằng đường trường học, bởi tôi biết nơi đây đã trở thành đại bản doanh mới của lão Avari được hơn mấy tuần nay. Nhưng tôi không thế đứng nhìn Emma chết được, mặc dù biết rằng việc tôi đi qua Cõi Âm lần này có thể sẽ phải trả giá bằng hai ngày cuối cùng cùa mình trên Trái Đất. Và giờ đây khi không bị bệnh nhân tâm thần nào quát tháo bên tai, tôi có thể bình tĩnh gạt bỏ nỗi sợ hãi về cái chết sắp đến sang một bên, để tập trung nghĩ về cái chết trong quá khứ. Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và nghĩ về cái chết gần đây nhất mà tôi đã phải chứng kiến - linh hồn cuối cùng tôi đã cất tiếng hát cho. Không phải là đứa con của của Danica mà là cô Bennigan, người đã gục chết ngay trong lớp học, chỉ một ngày sau cái chết của người tiền nhiệm của thầy Beck. Lúc cô ấy trút hơi thở cuối cùng trên bàn giáo viên, tôi đang nấp ở bên ngoài cùng với anh Nash, cố gắng kìm nén khúc hát linh hồn đang vùng vẫy đòi thoát ra. Và giờ đây khúc hát ấy đang vang vọng trong cơ thể tôi, để tưởng nhớ tới cô. Nỗi đau đớn cào xé trong cổ họng tôi vừa quen thuộc vừa được chào đón, bởi vì cùng với nó là những dải âm thanh mỏng manh đang từ từ lọt ra khỏi miệng tôi. Đó là một thứ âm thanh người thường không thể tạo ra được nhưng lại đủ nhỏ để không gây sự chú ý. Tiếng khóc của tôi vừa cất lên thì chỉ một giây sau, màn sương mù xám xịt bắt đầu buông xuống. Làn sương mù ấy giống như một cái cổng dẫn - là hình ảnh đại diện của hàng rào ngăn cách giữa hai thế giới - và một khi đã bước vào trong đó, tôi sẽ không hoàn toàn hiện diện trong thế giới con người hay trong Cõi Âm. Tôi sẽ bị mắc kẹt giữa hai thế giới, cùng với các sinh vật quái dị đang bò trườn qua màn sương. Sự hiện diện của chúng giống như một lời cảnh báo về những nguy hiểm đang rình rập và tôi cần phải liên tục di chuyển, dù theo hướng này hay hướng khác. Tôi lùi lại một bước xa khỏi bức tường và tập trung suy nghĩ về một điều duy nhất - tôi muốn đi qua bên đó - làn sương mù bao quanh tôi lập tức tan biến và Cõi âm dần hiện ra trước mắt tôi. Thoạt đầu mới nhìn ai cũng sẽ thấy hãi hùng và khiếp sợ - cho tới khi bạn chớp mắt nhìn lại lần hai, và hiểu rằng nó sẽ không tự dưng biến đi theo ý bạn muốn. Tòa nhà nơi tôi đang đứng vẫn không có gì thay đổi. Bải vì trong năm học, nơi đây lúc nào cũng đông nghịt học sinh. Vì thế phiên bản của trường trung học Eastlake chảy qua Cõi Âm gần như y xì phiên bản gốc ở bên thế giới loài người. Sự khác biệt duy nhất ở đây là cách đám người Cõi Âm sử dụng tòa nhà này Trong phiên bản Cõi Âm của hành lang dẫn tới lớp Đại số cây leo đỏ đang bám chằng chịt dọc theo các bức tường và trần nhà. Trên mỗi cành cây xanh sẫm lại nhú lên những chiếc lá hình răng cưa đỏ như máu. Chúng sẵn sàng chộp lấy bất cứ thứ gì trong tầm với rồi châm những chiếc gai nhỏ li ti vào con mồi, làm tiêu hủy nội tạng của nạn nhân từ trong ra ngoài. Và khi đó các cành cây leo chỉ việc quấn quanh con mồi, chờ cho bữa ăn hóa lỏng và ngấm vào từng thớ cây giống như một loại phân bón. Tôi đã từng bị một cành cây leo nhỏ đâm phải và vết sẹo ở mắt cá chân tới giờ vẫn còn nguyên, như một nhắc nhở tôi đừng bao giờ tới gần chúng. Không may, đám cây leo đã chặn ngang cửa lớp học Đại số. Tôi không thể đi vào trong đó và trốn trong phòng chứa đồ - rồi từ đó tôi dự định sẽ quay trở lại thế giới loài người - mà không bị mấy cành cây leo kia quấn cho rách quần rách áo. Và mỗi phút tôi ở bên Cõi Âm là mỗi phút Emma chỉ có một mình với con quỷ đội lốt thầy giáo. Tôi đứng im nghe ngóng một lúc lâu để xem có dấu hiệu nào của người Cõi Âm đang lảng vảng quanh đây không. Khi đã chắc là không có ai, tôi vội vàng đi thật nhanh xuống cuối hành lang, liên tục nhìn xuống chân và hai bên tường để tránh đám cây leo ăn thịt người kia. Để đề phòng bất trắc, với bất cứ phòng học đang mở cửa nào, tôi cũng phải ghé mắt nhìn qua cửa sổ kiểm tra cẩn thận trước rồi mới băng qua. Tôi rẽ phải sang khu thí nghiệm hóa học, và thở phào khi thấy một trong ba phòng đang mở cửa và chưa bị cây leo đỏ phong tỏa, ngoại trừ một cành cây bám tít ở góc trên cùng. Các món dụng cụ thí nghiệm thông thường đã biến mất, nhưng mấy cái kệ màu đen thì vẫn ở nguyên chỗ cũ, giống như ở bên kia, và chưa hề bị ngưởi Cõi Âm hay đám cây Cõi Âm động vào. Tôi mở từng ngăn kéo kệ, nhưng chẳng thấy có gì dùng được, ngoài đống bút chì, tẩy, bút bi, thước kẻ và thìa khuấy. Các món đồ tốt đều bị khóa trong cái tủ dựng ở cuối phòng.