Nữ thần báo tử
Chương 121 : chương 09 phần 1
Chương 9
Sau bữa ăn, Emma phải đi làm luôn cho kịp ca chiều còn Sabine nhất quyết đòi lái xe theo về nhà tôi để cùng nghiên cứu về loài quỷ incubus nói chung và thầy Beck nói riêng. Mặc dù chị ta tỏ ra vô cùng tâm huyết với nhiệm vụ này nhưng tôi không phải là con ngốc; bọn tôi hoàn toàn có thể tự nghiên cứu rồi tổng hợp lại sau. Sabine đòi đến nhà tôi để nhỡ lát nữa tập xong anh Nash tới, bọn tôi sẽ không thể ở một mình bên nhau.
Cũng khó trách chị ta.
Tôi đẩy cửa đi vào trong nhà va ngạc nhiên khi thây Alec đang ngồi trên ghế sô - pha, đợi tôi.
“Ê, anh làm gì ở đây thế?” - Tôi giữ cửa cho Sabine sau đó đóng lại - “Mà làm sao anh vào được nhà thế?” Mặc dù rất vui khi được gặp lại Alec nhưng tôi không thể không nghi ngờ. Bởi vì hồi còn ở chung nhà với bố con tôi, Alec đã năm lần bảy lượt bị lão Avari, con quỷ của lòng tham, nhập vào người và lợi dụng để đi giết các thầy cô trường tôi.
Nhưng khi thấy Styx nằm im lìm, cuộn tròn trên ghế cạnh Alec, mọi nghi ngờ và sợ hãi của tôi tan biến hết. Styx sẽ không bao giờ chịu ngủ yên như thế, nếu có sự hiện diện của tà ma.
Alec đứng dậy và giang rộng tay ra. “Sáng nay trên đường đi làm bố cô đã ghé qua nhà tôi và đặc biệt nhờ tôi qua đây trông chừng cô tối nay. Bố cô sẽ không về kịp giờ ăn tốỉ.” - Qua cái cách Alec ôm chặt lấy tôi và ngập ngừng không muốn buông ra, tôi đoán bố đã kể hết mọi chuyện cho anh ta nghe, và rằng bố tôi lại đang tiếp tục với công cuộc cứu mạng cho tôi - “Bốn ngày hả Kay? Tại sao cô không nói với tôi?”
Trước khi tôi có thể trả lời, Styx bất ngờ ngóc đầu lên và gầm gừ trong cổ họng. Sabine cứng đờ người lại còn tôi giật mình lùi khỏi vòng tay Alec. Ba người bọn tôi ngay lập tức cảnh giác cao độ.
“Đúng vậy, tại sao cô lại không kể cho cậu ta nghe vậy Kay?” - Thane hỏi và tôi quay ngoắt lại thấy gã thần chết đang đứng ở cửa phòng bếp, nhướn mày mỉa mai nhìn tôi - “Cô không nghĩ là các bạn của cô có quyền được biết chuyện cô sắp rời bỏ họ à?”
“Có chuyện gì thế?” Sabine nhìn theo ánh mắt tôi ra phía phòng bếp, trong khi Alec chỉ nhìn tôi, chờ đợi.
“Không có gì.” - Tôi vẫn nhớ như in lời cảnh báo của anh Tod về việc có thể làm cho các bạn mình gặp nguy hiểm - “Chắc tại Styx khó chịu vì bị chúng ta phá giấc ngủ thôi”.
“Có thế chứ...” - Tôi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt của Thane đang tiến gần về phía mình và tôi phải liên tục nhắc bản thân không được để ý tới hắn - “Cô kiếm đâu ra thứ đó thế? Tôi chưa bao giờ thấy một con quỷ con nào tương tự ở phía bên này của thế giới.”
“Tôi không nói với anh bởi vì có nói ra anh cũng có làm được gì đâu.” Tôi quay sang nói với Alec, tìm mọi cách để tập trung vào cuộc hội thoại giữa hai chúng tôi.
“Chính xác...” Thane ngồi xuống tay ghế sô - pha và Styx bật hẳn dậy, nhe răng gầm gừ.
“Chẳng ai có thể làm gì thì đúng hơn.” - Tôi tiếp tục vờ như không thấy sự hiện diện của gã thần chết – “Vì thế tôi đang... cố gắng không nghĩ về nó.” Và tôi đã có thể làm được điều đó nếu không có sự xuất hiện của Thane. Cảm giác khi biết mình sắp chết giống như đang rơi từ từ xuống một cái hố đen sâu hoắm. Thế giới bên trên miệng hố càng lúc càng thu hẹp lại và khi cái đốm sáng ây tắt hẳn có lẽ cũng là lúc tôi chạm đáy.
Và mỗi lần Thane xuất hiện tôi có cảm tưởng như mình đang rơi nhanh hơn.
Sabine ngồi xuống cái ghế bành của bố tôi, tự nhiên như chủ nhà, và hất hàm hỏi Alec. “Vậy là anh sẽ làm người trông trẻ à? Kaylee không đáng tin cậy tới mức ấy cơ à?”
Thane cười phá lên. “Tôi thích cô ta đấy!”
Alec ngồi xuống ghế và kéo tôi ngồi xuống theo, mà không hề biết rằng thần chết đang ở ngay gần đó. “Công nhận cô lạnh lùng thật đấy.”
Tôi gác chân lên bàn nước, hai tay gập lại trước bụng. “Còn nhiều điều anh chưa biết về Sabine lắm.”
“Cứ từ từ rồi tôi sẽ cho hai người thưởng thức, ok? Giờ thì chúng ta vào chủ đề chính thôi.”.
Sabine nói đúng - hiện giờ thời gian chính là kẻ thù của tôi. Thời gian và Thane. Tôi quay sang ngước mắt nhìn Alec, ngay cả khi ngồi thế này anh ta vẫn cao hơn tôi cả cái đầu. “Bố tôi chỉ lo lắng quá thôi. Nếu bận anh cứ đi đi.” - Tôi nói vậy nhưng thực lòng không hề muốn bị bỏ lại một mình với Thane - “Còn có Sabine mà. Cả anh Nash nữa, anh ấy hẹn ăn tối xong sẽ tới.”
Sabine bật cười. “Anh thừa biết hai người họ sẽ làm gì nếu chỉ có một mình ở nhà rồi đấy. Vì thế anh cứ ở lại chơi đi, để còn canh chừng, để mắt tới bọn họ.” Hóa ra đây là cách chị ta hứa không cản đường bọn tôi.
“Phen này có màn hay rồi đây!” Thane thốt lên đầy phấn khích. Không thể quay ra chửi hắn, tôi đành trút mọi nỗi giận dữ của mình lên đầu cô nàng mara. Dù gì thì chị ta cũng đáng bị như vậy.
“Sabine!” Tôi gắt lên, để rồi sực nhận ra rằng làm như vậy chẳng khác nào thừa nhận ý đồ của mình.
Sự ngạc nhiên của Alec mau chóng chuyển thành một nụ cười hóm hỉnh. “Hóa ra đấy mới chính là lý do bố cô nhờ tôi đến đây...?”
“Không phải.” - Cũng có thể! Mặt tôi đỏ bừng lên. Dù là không biết, nhưng Sabine cũng thật đáng chết khi để lộ chuyện đó ra với thần chết Thane - “Đó là vấn đề riêng tư của tôi, đề nghị mọi người tôn trọng cho.”
Sabine ôm bụng cười ngặt ngẽo. “Vấn đề riêng tư của cô mới chỉ là sách vở thôi.”
“Đi ra! “- Tôi đứng dậy chỉ ra cửa, nhưng mặt nhìn chằm chằm về phía Thane - “Nếu không định giúp gì thì hãy về nhà đi!” Nói xong tôi bỏ vào trong bếp.
“Ôi, bình tĩnh đi nào.” - Sabine gọi với vào từ ngoài phòng khách - “Để Alec ở lại nữa. Chúng ta có thể cần tới anh ta.”
“Cần tới tôi làm gì?” Alec hỏi, trong lúc tôi mở tủ lanh lây ra ba lon sô - đa lạnh.
“Không phải việc anh đang nghĩ đâu.” - Sabine nói - “Nhưng tôi vẫn còn bốn ngày làm người tự do, vì thế nếu anh chỉ định chơi bời một chút cho vui...”
Tôi thẩy cho Sabine một lon sô - đa, và mặc dù đã cố tình nhắm thẳng vào đầu nhưng cuối cùng vẫn bị chị ta giơ tay bắt gọn. Sao tôi ghét cái điệu cười thách thức đó của chị ta thế không biết! Tôi hậm hực đi qua mặt gã thần chết, đưa cho Alec một lon nước rồi ngồi xuống cái ghế đốỉ diện với cả hai. “Cô ta đang nói linh tinh gì thế?” Alec nhíu mày hỏi.
“Anh để ý làm gì. Mặc kệ chị ta.” - Tôi phẩy tay, mở nắp lon nước.
Sabine nhe răng cười. “Tôi nói thật mà.”
“Cảm ơn về lời đề nghị của cô nhưng hiện giơ mối quan tâm hàng đầu của tôi là đồ ăn.” - Alec trả lời, và cô nàng mara nhún vai bỏ qua - “Không phải tôi tò mò đâu nhưng chuyện gì đang xảy ra thế? Tại sao hai người tự dưng lại đứng về cùng một phe? Mà hai ngươi cần gì ở tôi?”
“Phải đấy, cô đang tính làm gì thế hả bean sidhe bé nhỏ...?” Thane dài giọng trêu tôi.
“Tôi không hề định sẽ kéo anh vào chuyện này nhưng nhân tiện anh ở đây… Anh biết gì về loài quỷ incubus?”
Alec trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi, trước khi chuyển sang cái nhíu mày đầy lo lắng. “Sao cô toàn dính líu tới những thứ không bình thường thế?”
Tôi nhún vai. “Có một con chó của Cõi Âm đang cuộn tròn trong lòng tôi và bốn ngày nữa tôi sẽ phải chết.” - Và tôi đang bị rình rập bởi chính gã thần chết sẽ lấy mạng tôi hôm tới - “Tôi thậm chí còn chẳng nhớ “bình thường” là thế nào, Alec ạ.”
“Cô đón nhận chuyện chết chóc này bình thản hơn tôi tưởng.” Alec nói khẽ, mắt vẫn không hề rời mắt tôi, như thể đang cố tìm kiếm một dấu hiệu nào đó của sự suy sụp trên khuôn mặt bình tĩnh của tôi.
“Tôi cũng nghĩ thế đấy.” - Thane, bắt chước Alec, cũng nhoài người ra phía trước chăm chú nhìn tôi, làm tôi chỉ muốn vung tay đấm cho hắn một cái. Sự hiện diện của Thane giống như một lời nhắc nhở liên tục về cái chết sắp tới của tôi - “Cô vẫn không chịu để lộ ra đúng không? Hừm..” Nói rồi hắn ta vụt biến mất và tôi thở phào nhẹ nhõm.
Styx gục đầu xuống đùi tôi ngủ tiếp, trong khi tôi cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình để giải quyết cho xong vấn đề của Danica, gác tạm các vấn đề - và mạng sống - của mình sang một bên.
“Đấy chỉ là bề ngoài thôi. Thế anh có thể kể cho chúng tôi nghe gì về loài quỷ incubus nào?”
Alec khẽ cau mặt trước câu trả lời của tôi nhưng không gặng hỏi thêm.
“Hai người biết được những gì rồi?”
Tôi đặt lon sô - đa của mình xuống bàn nước và giơ tay ra đếm. “Tất cả đều là đàn ông. Thức ăn của chúng là dục vọng của con người. Thời kỳ sinh sản của chúng chỉ diễn ra một trăm năm một lần. Và... có một tên đang dạy Toán ở trường tôi.”
“Uầy...” - Alec ngồi bật dậy, hết nhìn Sabine lại quay sang nhìn tôi - “Trong trường cô có một con quỷ incubus, mà lại còn làm giáo viên nữa ý hả? Nhưng sao mãi tới giờ mới phát hiện ra?”
“Bởi vì hắn đâu có đứng trước lớp học nói “Ta là một con quỷ của dục vọng, hãy tới giết ta đi”. Sabine vừa bật nắp lon sô - đa vừa bĩu môi nói.
“Hắn ta mới về trường dạy được sáu tuần.” - Tôi cúi xuống vuốt ve Styx, đang cuộn tròn trong lòng - “Thế chỗ cho thầy Wesner. Sabine chỉ biết hắn không phải là con người, ngoài ra không biết gì thêm... Cho tới khi xảy ra vụ Danica Sussman, bạn cùng lớp với tôi, bị sảy thai hôm thứ 6 vừa rồi. Hóa ra đứa bé không là con của Danica với cậu bạn trai.” Đến giờ tôi vẫn không khỏi rùng mình mỗi khi nhớ lại hình ảnh máu me ngày hôm ấy...
“Ôi giời.” - Alec lắc đầu thở dài - “OK, để tôi nói cho hai cô nghe những gì tôi biết.” - Anh ta nhấp một ngụm nước rồi đặt cái lon xuống bàn - “Loài quỷ incubus tất cả đều là nam giới và chúng hút dục vọng của con người, một cách gián tiếp - kiểu như đi tắm nắng vào một ngày nắng to - hoặc trực tiếp... theo cách mà hai cô đều biết.”
“Eo!” Tôi rùng mình trước cái ý nghĩ Danica vừa quan hệ với thầy Beck vừa bị hút năng lượng mà không hề hay biết gì.
Sabine chỉ nhún vai. “Ít ra thì cô cũng được chết trong sung sướng.” - Rồi đột nhiên mắt chị ta sáng lên - “Mà có khi đó là cách cô sẽ chết không biết chừng, Kaylee ạ…”
Tôi lắc đầu, cố xua tan cái cảm giác ớn lạnh đang chạy dọc xương sống của mình. “Chị điên à? Không thể nào!” Nhưng tôi không thể phủ nhận sự trùng hợp ngẫu nhiên này: Thầy giáo dạy Toán của tôi là một con quỷ incubus và tôi đã có tên trong danh sách phải chết vào bốn ngày tới. Làm ơn, làm ơn, làm ơn đừng để hai chuyện đó có liên quan đến nhau...
“Đừng lo.” - Alec chìa tay gãi nhẹ lên tai Styx - “Tôi không nghĩ là bùa yêu của hắn sẽ có tác dụng với hai cô đâu, bởi vì cả hai đều không phải là con ngươi.”
“Bùa yêu á?”
“Nó giống như một sức hấp dẫn tình dục rất mạnh và khó cưỡng. Hắn có thể điều khiển nó và nhắm vào một người nhất định nhưng không phải là toàn bộ, bởi một phần nhỏ trong số đó sẽ vẫn bị rò rỉ ra ngoài và thu hút mọi người đến với hắn. Và đổi lại, hắn có thể hút năng lượng một cách gián tiếp từ những ham muốn mà họ dành ình.”
“Vậy là cứ mỗi khi có cô học trò tội nghiệp nào đó thương thầm nhớ trộm mình là gã thầy giáo dạy Toán đó sẽ lại được một bữa no nê?” Chỉ nghĩ tới điều đó thôi cũng đủ khiến toàn thân tôi sởn hết gai ốc rồi.
“Ừ. Có điều sức hấp dẫn của hắn không chỉ giới hạn với học sinh hay con gái thôi đâu.”
“Tên khốn may mắn!” - Sabine đặt phịch lon nước của mình xuống bàn - “Hắn thậm chí còn chẳng cần phải chờ cho ai đó ngủ gật.”
“Ừ. Vụ đó là kinh nhất đấy.” - Tôi quay sang hỏi Alec - “Anh còn biết được gì nữa không?” Tôi đang cố không muôn nghĩ tới sự giống nhau về cơ bản giữa thầy Beck và Sabine.
“Cô nói đúng về vụ sinh sản. Chu kỳ sinh sản của loài incubus kéo dài từ một trăm đến một trăm hai mươi năm, nhưng chúng chỉ có thể “gây giống trong khoảng thòi gian từ mười hai đến mười bốn tháng thôi. Độ dài ngắn thời gian khác nhau, giống như chu kỳ kinh nguyệt của người phụ nữ vậy.”
“Xin lỗi, hai chuyện đó khác hẳn nhau.” Sabine nói và tôi buộc phải đồng ý với chị ta về vấn đề này.
“Vậy là sau gần một thế kỷ chờ đợi, giờ là thời điểm sinh con của Beck và hắn chọn Danica Sussman làm mẹ của con mình?”
“Tôi nghĩ không chỉ mình cô bé đó thôi đâu.” - Alec nói - “Loài incubus có thể dễ dàng thụ tinh với con người nhưng để tạo ra được một tiểu incubus cần rất nhiều công sức.”
“Nghĩa là sao?”
Alec nhún vai. “Tôi không có số liệu cụ thể nhưng theo như những gì tôi được nghe....” và bởi vì Alec đã sống gần một phần tư thế kỷ bên Cõi Âm nên các thông tin của anh ta thường là chính xác nhất – “... cứ mười cô gái bị hắn làm cho dính bầu, chỉ có duy nhất một người có thể hạ sinh một bé trai khỏe mạnh. Còn lại nếu không sảy thai thì cũng là con gái.”
“Vậy là Danica mối chỉ là người đầu tiên?” - Tôi hỏi - “Sẽ còn rất nhiều cô gái bị như cậu ấy nữa?”
“Đúng, hoặc có thể đã có nhiều rồi. Chúng ta không thể biết đươc đã có bao nhiêu cô gái từng bị sảy thai hoăc từng có thai với hắn. Nhưng việc hắn vẫn đang nỗ lực thụ thai tiếp chứng tỏ hắn vẫn chưa có con trai.”
“Tại sao cứ phải nhất thiết là con trai?”. - Sabine hỏi - “Thời nay mà vẫn còn giữ cái quan niệm trọng nam khinh nữ thế cơ à?”
Alec bật cười. “Chỉ có những bé trai mới mang dòng máu incubus. Còn các bé gái mang dòng máu của người mẹ nên thường bị coi là vô dụng.”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
67 chương
159 chương
161 chương
44 chương
36 chương
33 chương