Nữ thần báo tử
Chương 120 : chương 08
Chương 8
“Cậu bị tội gì thế?” Emma thì thào hỏi, nhướn mày nhìn hai tờ giấy phạt đang được tôi dùng để đánh dấu chương 15 trong quyển Đại số.
“Tội có hành vi không phù hợp ở trường học.”
“Cả hai tờ á?”
Tôi đã bắt anh Nash và Sabine hứa không được nói cho Emma biết việc mình chỉ còn sống được vài ngày, mặc dù bọn tôi đã hứa sẽ không giấu nhau chuyện gì. Nhưng tôi không muốn thêm một người nữa phải trải qua tâm trạng chờ đợi kinh khủng ấy, nhất lại là cô bạn gái thân nhất của mình. Chỉ mình tôi và anh Nash là đủ lắm rồi - chứ Sabine không có vẻ gì là buồn bã hết. Nhưng như thế có khi lại khiến tôi thấy nhẹ lòng hơn, bởi tôi sẽ không phải quá lo lắng để tâm tới cảm xúc của người đối diện.
Tôi nhún vai, nhoẻn miệng cười toe toét. “Mình đoán chắc là vì bọn mình trông không hối lỗi cho lắm với tờ phiếu phạt đầu tiên.”
Emma há hốc miệng nhìn tôi trân trối và xém chút nữa tôi đã bật cười phá lên. Việc biết trước về cái chết của mình quả thực đã thay đổi mọi chuyện, từ suy nghĩ tới hanh động của tôi. Đối với tôi, hậu quả không còn quan trọng nữa, miễn sao nó không làm hại tới ai là được. Sẽ chẳng ai nỡ lòng nào bắt anh Nash phải chịu phạt khi bạn gái của anh vừa chết đâu.
Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn. Sự tự do ấy đôi lúc khiến tôi cảm thấy chuếnh choáng. Và có chút bất cần.
Tôi có thể thức tới tận 4 giờ sáng, ăn pizza và kem trừ bữa. Tôi có thể đi chơi thâu đêm. Tôi có thể uống say thỏa thích. Tôi có thể đi xăm mình hoặc xỏ khuyên tai. Tôi có thể đứng giữa tiết sáu và nói thẳng với cô Brown rằng tôi chẳng việc gì phải học cách chia động từ bất quy tắc trong tiếng Pháp nữa bởi nó sẽ không giúp ích được gì cho tôi sau vài ngày nữa!
Chỉ tuần sau thôi, sẽ chẳng còn ai quan tâm xem tôi có tăng cân, hay ngủ gật trong lớp, hay trốn học cả buổi không. Đâu còn quan trọng nếu tôi trượt môn tiếng Pháp, hay vết xăm của tôi bị nhiễm trùng, hoặc tôi có thai?
Nhưng các ý nghĩ nổi loạn của tôi ngay lập tức bị dập tắt khi nhớ lại hình ảnh hãi hùng của Danica Sussman mấy hôm trước. Sực nhớ ra thầy Beck, tôi vội ngẩng đầu lên và thấy thầy ấy đang tiến về phía Emma và tôi, trên tay là một xấp bài tập vừa chấm xong.
Trong một thoáng, tim tôi gần như ngừng đập, bởi nỗi lo sợ sẽ bị thầy ấy nhìn vào mắt và đọc thấu mọi suy nghĩ của tôi. Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra; bọn tôi vẫn chưa biết thân phận thực sự của thầy ấy. Vì vậy khi thầy Beck úp tờ bài tập xuống mặt bàn rồi đi tiếp, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra tôi vẫn còn biết sợ, chứ không hoàn toàn vô cảm như đã tưởng...
Tôi lật tờ giấy lên xem. 82 điểm. Nếu là bình thường, có lẽ tôi đã rất thất vọng khi chỉ được có ngần ấy điểm. Tôi vẫn hy vọng đến cuối kỳ có thể ngoi được vào nhóm điểm A của lớp, cho dù chỉ là A trừ. Nguyên nhân là vì không muốn làm anh Nash mất mặt, do bảng điểm của anh ấy - hồi trước khi mắc nghiện - quá đẹp. Nhưng giờ thì điểm B trừ tôi cũng mặc kệ.
Tới dãy bàn của Emma, thay vì đi tiếp, thầy ấy cúi xuống thì thầm câu gì đó vào tai cậu ấy, mà dù có căng tai thế nào tôi cũng không thể nghe được. Emma gật đầu và ngay khi thầy ấy vừa đi khỏi, miệng cô nàng ngoác ra tận mang tai.
“Thầy ý nói gì thế?” Tôi nghiêng người sang hỏi Emma. Chắc chắn có điều gì mờ ám nếu cậu ấy đạt điểm A môn mà tôi phải chật vật lắm mới được điểm B.
Emma hí hửng lật tờ giấy lên cho tôi xem. 54 điểm.
“Bị điểm F mà cậu vui thế cơ à?”
“Thầy ý muốn gặp mình sau giờ học.” Sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt Emma. Cậu ấy đã bị trượt môn Đại số II.
Và thu hút sự chú ý của thầy Beck.
“Thầy ấy đã nói gì?” Tôi chạy theo hỏi Emma, lúc cậu ấy từ trong phòng thầy Beck đi ra. Cả hai chúng tôi đã bị muộn tiết sau nhưng Emma có tờ giấy đi muộn của thầy Beck, còn tôi thì không. Mà cũng chẳng quan trọng, đằng nào thì tuần tới tôi cũng đang yên vị dưới lòng đất rồi.
“Như mọi lần thôi. Rằng mình thông minh nhưng chưa chịu cố gắng. Rằng Toán học rất cần thiết cho cuộc sống sau này của mình...”
Emma tuôn ra một tràng nhưng tôi đã không thể nghe thấy gì thêm, bởi còn đang quá sững sờ khi nhận ra đôi mắt đen quen thuộc vừa hiện ra cuối hành lang. Thần chết Thane, trong bộ đồ đen từ đầu tới chân, đang đứng dựa lưng vào dãy tủ đựng đồ, lặng lẽ quan sát tôi, miệng cười rất tươi. Như thể giữa chúng tôi đang có một mối quan hệ mật thiết. Một bí mật không thể chia sẻ cùng ai.
“Kaylee?” - Emma huých nhẹ vào tay tôi - “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì.” - Tôi lắc đầu, ra lệnh cho bản thân không được nhìn về phía hắn ta nữa - “Cậu đang nói gì ý nhỉ?”
“Thầy Beck bảo mình cần phải học phụ đạo thêm mới theo kịp bài ở lóp.”
“Thế thôi?” Vậy mà sao cậu ấy trông hí hửng như vừa bắt được vàng thế nhỉ?
Emma đẩy cửa đi vào phòng vệ sinh và tôi cũng lẽo đẽo đi theo cậu ây. “Ừ. Thầy ý tin là chỉ cần học phụ đạo thêm một chút, mình sẽ có thể đạt được điểm B.”
“Ai sẽ phụ đạo thêm cho cậu?” Làm ơn, lầm ơn hãy nói rằng một anh/chị lớp trên nào đó giỏi Toán...
“Đó chính là điểm hay nhất. Thầy ý sẽ đích thân phụ đạo thêm ình. Sau khi tan trường - Emma rút thỏi son bóng ra và nháy mắt với tôi ở trong gương - “Và mình nghĩ là mình sẽ mất nhiều thời gian để hiểu bài hơn các bạn khác.” Lâu lắm rồi tôi mới thấy cậu ấy phần khích về một chuyện gì như thế. Rõ ràng có chuyện gì đó không ổn ở đây.
Tôi dựa hẳn lưng ra bức tường phía sau, tay ôm chặt lấy chồng sách giáo khoa. Đáng ra Sabine mới là người đi nhử mồi chứ không phải Emma. Sabine có thể tự lo cho bản thân nhưng Emma thì không. Cậu ấy thậm chí còn không hiểu hết những nguy hiểm đang rình rập quanh chúng tôi, nói gì đến việc chống lại chúng.
“Emma, mình thấy như thế không nên đâu.” - Tôi nói, sau khi biết chắc rằng trong này không có ai, ngoài hai đứa bọn tôi. Trừ phi ai đó ở cái trường Eastlake này có khả năng tàng hình - “Dù gì cũng là thầy giáo của bọn mình mà.”
“Cậu lo cái gì thế?” - Emma thoa lại son rồi nhún vai nói - “Mình đi học thật sự chứ có phải đi chơi đâu. Hai buổi một tuần, mỗi buổi một tiếng, ngồi ngay tại lớp. Yên tâm chưa? Ít ra cậu cũng phải ình một động lực để phấn đấu chứ. Biết đâu mình sẽ tiếp thu bài nhanh hơn nếu được học với một người điển trai như thầy Beck.”
“Emma, làm sao cậu biết thầy ấy có nguy hiểm hay không? Hãy nhớ thầy ấy không phải là con người!”.
“Cậu cũng thế mà!”
“Không sai. Và cậu cũng thấy mình nguy hiểm đến thế nào rồi còn gì. Hãy thử đếm xem, vì mình cậu đã chết hụt bao nhiêu lần rồi?”
Emma cất thỏi son vào túi rồi hậm hực quay sang nhìn tôi. “Tại sao cậu cứ phải phá hỏng niềm vui của mình thế? Tại sao cậu không để ình tận hưởng cái cảm giác, dù chỉ là giả vờ, được một người thông minh, đẹp trai và tài giỏi như;thế để mắt tới?”
“Bởi vì cậu không cần phải giả vờ gì hết. Thầy ấy có thể thực sự để mắt tới cậu thật. Đó chính là vấn đề.”
“Chỉ là học phụ đạo thôi mà Kaylee.”
“Cô gái gần đây nhất mà thầy ấy phụ đạo đã gần như chảy máu đến chết trên sàn lớp học.” - Tôi nói và Emma chớp chớp mắt, toan mở miệng nói câu gì đó xong lại thôi - “Sabine sẽ điều tra về thân thế thật sự của thầy ấy, còn mình sẽ tìm hiểu xem có phải thầy ấy là tác giả của cái thai trong bụng Danica Sussman không.” Emma sẽ phải tránh xa khỏi thầy ấy, dù muốn hay không.
“OK, đừng hiểu sai ý mình, nhưng Danica ngủ với ai thì mắc mớ gì đến cậu?” - Emma khoanh hai tay lại trước ngực - “Không lẽ cậu rảnh rỗi đến thế?”
“Emma, thầy ấy là giáo viên!”
“Mình biết, nếu là bình thường mình cũng sẽ không ủng hộ kiểu quan hệ thầy trò đó đâu. Nhưng thầy Beck mới hai mươi hai tuổi còn Danica đã mười tám, hoàn toàn hợp pháp. Họ chỉ cách nhau có bốn tuổi thôi. Nếu giờ mà là tháng 6 thì Danica đã tốt nghiệp xong xuôi rồi. Và chúng ta cũng chẳng còn chuyện để nói.”
“Nhưng giờ mới chỉ vừa sang tháng 3 và Danica vẫn đang là học sinh trung học. Còn thầy ấy là giáo viên.” - Tôi bắt đầu thấy bực mình khi nói mãi mà Emma vẫn không chịu hiểu. Việc một thầy giáo quan hệ với học sinh của mình là hoàn toàn sai trái, không cần biết họ chênh lệch tuổi tác đến đâu - “Thầy ấy có thể sẽ bị đuổi việc vì điều đó.”
“Nếu chuyện đó có thật. Còn bây giờ tất cả mới chỉ là giả thuyết thôi, đúng không?” - Tôi miễn cưỡng gật đầu - “Thôi thế này nhé, mình hứa với cậu sẽ không ngủ với vị thầy giáo hấp dẫn nhất hành tinh này, mà sẽ chỉ tập trung vào mấy con số thôi. Nhưng cậu phải hứa với mình sẽ ình biết nếu thầy ấy có sừng hoặc mọc đuôi ở đâu đó. Thỏa thuận thế nhé?”
“Không! Không có thỏa thuận gì hết!” - Tôi gắt lên - “Cậu đã nhìn thấy Cõi Âm đáng sợ thế nào rồi đấy. Sao cậu vẫn không biết sợ là gì thế hả Emma? Nhỡ thầy ấy là một con quỷ thì sao? Nhỡ thầy ấy có sừng hay có đuôi ở đâu đó thật thì sao?”
“Chỉ vì thầy ấy không phải là con người không có nghĩa thầy ấy là một con quỷ, Kaylee ạ. Đáng ra cậu hơn ai hết phải hiểu điều đó chứ.” - Emma bình thản nhún vai nói - “Đúng là lão Avari và mụ Invidia đáng sợ thật, nhưng bọn họ đâu thể đi qua thế giới loài người bọn mình. Còn thầy Beck thì khác hẳn, không những không đáng sợ mà còn siêu... hấp dẫn là đằng khác.”
Tôi biết vẻ mặt ấy. Đó là vẻ mặt của Emma mỗi khi mẹ câu ấy dặn dò phải về nhà trước nửa đêm. Mỗi khi bị chị gái cấm không ượn quần áo. Mỗi khi bị cô giáo chủ nhiệm lớp 5 cấm không được trang điểm đến lớp.
Tôi thở ra, thật dài và thật chậm. “Đằng nào thì cậu cũng sẽ làm theo ý mình thôi.. “
“Cậu quá hiểu mình rồi mà...” - Emma mỉm cười, khoác túi lên vai rồi ôm lấy chồng sách trên bệ đá - “Mà này, cậu có biết là cậu đã bị muộn giờ Hóa mười phút rồi không?”
“Biết chứ. Nhưng kệ thôi.” Tôi đẩy cửa đi ra ngoài hành lang.
Emma nheo mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc. “Từ khi nào cậu không còn quan tâm tới việc vào lớp muộn thế?”
“Gần đây các ưu tiên của mình đã thay đổi.”
Trán cậu ấy nhăn tít lại. “Cậu nói thế nghĩa là sao?”
“Mình đã quá mệt mỏi với việc phải tuân thủ các quy tắc rồi.”
“Sao rồi?” Tôi hỏi, ngay khi Sabine vừa ngồi xuống cái ghế đối diện cạnh Emma. Giờ nghỉ trưa đã bắt đầu từ ba mươi phút trước, và cái quán ăn bên đường đang chật ních toàn người là người. Tôi thích ngồi ăn trong sân trong hoặc ngoài bãi đỗ xe hơn nhưng Sabine đang đói. Và khát. Và có thông tin mà tôi muốn biết.
“Của tôi đây hả?” Chị ta chỉ vào hũ yogurt ở giữa bàn và xúc một thìa đầy đút vào miệng.
“Cỡ lớn nhất và thêm hai phần mâm xôi.” – Tôi lẩm bẩm nhìn vào hũ kem cỡ nhỏ dành cho trẻ con của mình – “Tôi chỉ kiếm vừa đủ tiêu thôi. Cứ cái đà này chắc chị phải đi cướp nhà băng mất.”
“Cô cũng có mang nó theo được đâu.” – Sabine nhún vai nói, và tôi lườm chị ta một cái muốn cháy mặt. Kế đó, chị ta nhớn nhác nhìn xung quanh hỏi – “Anh Nash đâu?”
“Bóng chày.” – Nash là người ném bóng đầu tiên. Anh ấy đã định bỏ tập để dành thêm thời gian ở bên tôi nhưng tôi bảo anh cứ đi bởi Sabine và tôi, và giờ thêm cả Emma, có việc phải làm – “Chị tìm hiểu được gì rồi?”
“Tôi vẫn chưa tìm được cơ hội để ở riêng với thầy Beck của hai người.” – Sabine nói – “Ai bảo điểm Toán của tôi tốt quá!”
“Sao có thể thế được!” – Tôi lắc đầu không tin, làm cô nàng mara sầm mặt lại, như kiểu vừa bị xúc phạm, còn Emma thì phá lên cười ngặt ngẽo – “Chị được bao nhiêu điểm?”
“89 điểm. Tôi đâu có ngu.” – Sabine hậm hực nói – “Vấn đề duy nhất của tôi với môn Toán là chuyện bài tập về nhà. Nó đi ngược lại với niềm tin trước giờ của tôi.”
“Niềm tin gì?” – Emma hỏi – “Rằng chị quá đặc biệt để làm những việc giống như mọi người?”
“Niềm tin rằng những ai đã hiểu bài rồi thì có quyền lựa chọn xem có muốn làm bài tập về nhà hay không.”
“Ý kiến hay.” – Emma gật gù tán thưởng – “Chị nên ra tranh cử chức Chủ tịch Hội học sinh.”
“Không” – Sabine lắc đầu – “Tôi không hợp với mấy trò đó.”
“Ok, vậy là thầy ấy sẽ không phụ đạo thêm cho chị…” – Tôi quay trở lại vấn đề chính – “Chúng ta thử tìm cách khác vậy. Chị vẫn có thể tán tỉnh và tìm cách đọc…”
“Không được!” – Emma đập mạnh tay xuống bàn, làm tôi giật nảy cả mình. Hy vọng hành động vừa rồi của cậu ấy không làm mấy bàn xung quanh để ý tới bàn chúng tôi – “Cậu cho phép chị ta tán tỉnh thầy Beck, nhưng lại khăng khăng không muốn thầy ấy phụ dạo thêm cho mình?”
“Mình không hề bắt chị ta làm chuyện gì hết…” Tôi chưa kịp nói hết câu đã bị Sabine nhảy ngay vào họng.
“Kaylee đâu phải bà chủ của tôi. Cô ta thậm chí còn chẳng làm chủ được thời gian của mình nữa là.”
Tôi đảo tròn hai mắt. “Cảm ơn chị đã nhắc nhở.” – Nói rồi tôi quay sang cô bạn thân nói tiếp – “Mình xin lỗi, Emma nhưng Sabine có thể tự lo cho bản thân. Hơn nữa, mình thậm chí còn không ngăn được chị ta tán tỉnh anh Nash, nghĩ gì mà mình cấm nổi chị ta với thầy Beck?”
“Chính xác.” – Sabine vênh mặt lên nói và Emma chỉ còn biết nhún vai chịu thua, nhưng mặt vẫn phụng phịu thấy rõ. Cả hai chúng tôi đều hiểu rằng sẽ chẳng ai có thể thuần hóa được cô nàng mara ghê gớm này – “Vấn đề là tôi đã thử rồi nhưng không thành công. Beck vẫn chưa biết tôi là ai nhưng rõ ràng là không hề thoải mái khi bị tôi đọc nỗi sợ hãi.” Cái vòng làm từ sợi cây dissimulatus có thể giúp chúng tôi giấu đi thân phận của mình nhưng nếu chúng tôi sử dụng năng lực của mình và bị phát hiện… thì hỏng hết chuyện. Bọn tôi không thể mạo hiểm để thầy Beck phát hiện ra bí mật của mình trước khi tìm ra được bí mật của thầy ấy.
“Chị đã đọc thầy ấy ngay trong lớp học ý hả?” Tôi rít lên. Chị ta muốn cả thiên hạ biết mình là mara chắc?
“Ờ, và có lẽ sẽ không còn cơ hội nào khác nữa đâu.” – Chị ta nhún vai và mỉm cười đầy tinh quái – “May mà tôi đã tìm ra được thứ cần tìm ngay trong lần thử đầu tiên.”
Emma cắm vội cái thìa trở lại hũ yogurt. “Chị biết thầy ấy là gì rồi hả?”
“Sao chị không nói ngay từ đầu?” Tôi khoanh hai tay lại trước ngực, cau mày hòi.
Sabine khịt mũi. “Bởi vì đây là một ân huệ, chứ không phải đi làm từ thiện. Cô nên nhớ trên đời này chẳng có gì gọi là miễn phí hết, Kaylee ạ.”
“Chị đúng hình ảnh điển hình của chủ nghĩa tư bản. Nào, giờ thì nói mau đi.”
Sabine nhoài người ra và cả ba chúng tôi chụm đầu vào nhau để không bị ai nghe lỏm được. “Ok, tôi có thể chắc chắn 80% là…”
“Có 80% là sao?” Tôi giật mình hỏi lại.
“Đây có phải là khoa học đâu mà đòi chính xác hả Kay.” –Sabine gắt lên, nhưng rồi nghĩ thế nào chị ta lại dịu giọng nói tiếp – “Nói chung, việc đọc nỗi sợ hãi không giống như việc đọc suy nghĩ của người khác. Và tôi biết chắc thầy Beck của hai người đang sợ cái gì.”
Emma phẩy tay ra hiệu cho Sabine nói tiếp. “Và đó là…”
“Không có người nối dõi “
“Hả?” Cả Emma và tôi cùng thốt lên một lượt.
“Beck muốn có một đứa con. Nhất là một đứa con trai.”
“OK, mình nghĩ thầy ấy quá trẻ để nghĩ về chuyện con cái. Nhưng như thế đâu phải là một tội.” Emma nói.
Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Thầy Beck không phải là con người và thầy ấy muốn có một đứa con, nhưng lại lo sợ sẽ không thể có được. Danica Sussman đã bị sảy thai và đứa bé không phải là con của Max. Kinh khủng hơn, vụ sảy thai đó đã khiến cho tử cung của Danica bị tổn thương nghiêm trọng và cậu ấy vĩnh viễn không thể làm mẹ được nữa.
“Hắn ta không hề trẻ nhá.” – Sabine nói. Tôi rùng mình trước cái suy đoán càng lúc càng có cơ sở của mình: Thầy giáo Đại số của chứng tôi đang nhắm vào các cô gái trẻ - “Hắn đã chờ đợi lâu lắm rồi, và đang lo sợ rằng có thể sẽ không sống dược tới thời kỳ sinh sản tiếp theo.”
“Thời kỳ sinh sản á?” Emma bàng hoàng thốt lên.
“Chính xác thì thầy ấy là loài gì?” Tôi nhìn chằm chằm xuống đất, cố gắng không để nỗi sợ hãi làm ất tập trung.
Sabine khoanh tay lại trước ngực, thở dài nói. “Tôi đoán là… quỷ incubus. Con quỷ của dục vọng. Không ngờ đúng không?”
“Chị dựa vào cơ sở gì mà đoán như vậy?” Tôi giơ tay gạt mấy sợi tóc đang lòa xòa trước trán.
“Ngoài việc hắn ta không phải là con người và sống ở phía bên này của thế giới ý hả?” – Sabine hỏi và tôi gật đầu – “Phần lớn là dựa vào thời kỳ sinh sản thôi. Giống quỷ này chỉ có thể sinh sản một trăm năm một lần, thậm chí là lâu hơn. Và Beck đang sợ mình quá già để chờ thêm một trăm năm nữa. Xem ra cái tin đồn hắn ta mới chỉ hai mươi hai tuổi là hoàn toàn vô lý.”
“Khoan đã, incubus là cái gì?” – Emma hỏi, mặt đầy hoang mang – “Không phải đây là tên một ban nhạc à?”
Tôi bắt đầu thây ân hận vì lời hứa sẽ kể hết mọi chuyện với Emma. “Không. Nôm na có thể gọi chúng là một loài ký sinh trùng, chuyên sống ký sinh vào giấc mơ của người khác.”
“Sống ký sinh… vào giấc mơ ý hả?” – Emma nhăn tít mặt lại không hiểu – “Thế chúng sẽ uống các suy nghĩ họ à?”
Sabine đảo tròn hai mắt đầy ngao ngán. “Gớm, nói chuyện với hai bà ngơ ngơ chẳng biết gì mệt thật đấy.” Kiến thức của tôi về loài quỷ incubus chỉ dừng lại ở mấy câu chuyện thần thoại trong tiết tiếng Anh năm ngoái thôi. Theo đó, quỷ incubus mang hình hài một nam nhân chuyên quyến rũ phụ nữ trong các giấc mơ và làm cho họ mang bầu. Nhưng tôi e rằng chúng cũng lại không chính xác như những câu chuyện viết về loài bean sidhe chúng tôi thôi.
“Các loài động vật ký sinh đều hút năng lượng của con ngươi để sống, bằng cách này hay cách khác. Cụ thể, thức ăn của loài incubus là dục vọng của con người.”
“Làm ơn hãy nói với tôi là chị đã từng gặp chạm mặt với một trong số đó đi.”
“Đáng tiếc là chưa.” – Sabine thất vọng thừa nhận – “Nhưng tôi đã từng gặp một ả succubus. Đó là phiên bản nữ của loài incubus.” – Chị ta quay sang giải thích thêm với Emma – “Và bọn tôi không hề ưa nhau.”
“Tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên.”
“OK…”- Emma nhíu mày nhìn Sabine – “Vậy là cả incubus và mara đều hút năng lượng của con người đúng không?” – Sabine gật đầu, nhưng mặt có vẻ không hài lòng khi bị Emma đánh đồng với giống quỷ kia – “Thế thì chị có khác gì với thầy Beck?”
“Tôi chỉ hút năng lượng chứ không giết người.” Sabine gắt lên.
“Thì thầy ấy cũng có giết ai đâu.” – Emma cãi – “Chúng ta thậm chí còn không biết liệu đứa bé trong bụng Danica có phải là của thầy ấy không mà.”
“Như tôi đã nói, tôi chắc chắn 80% về giống loài của hắn ta. Và nếu tôi đoán đúng thì khả năng đứa bé là con của hắn là 99%.”
Và nếu biết đứa bé đã chết và Danica không còn khả năng mang thai nữa, liệu Beck có đi tìm một ba mẹ mới trong đám học sinh còn lại của mình không? Có khi nào… là những cô học sinh cần phụ đạo thêm về môn Toán?
“Chị có thể đừng mang mấy con số % ra để nói chuyện được không?” – Emma rền rĩ kêu lên – “Nó làm tôi ong hết cả đầu, cứ như đang ngồi trong lóp học Toán không bằng.”
“Và nếu đứng là hắn già như tôi đoán, chắc chắn hắn đã phải giết người rồi.” – Sabine nói tiếp, lờ đi như không nghe thấy lời than vãn vừa rồi của Emma – “Bằng không hắn sẽ không thể tồn tại lâu như thế.”
“Nhưng rõ ràng hắn không hề hút năng lượng ở người mà hắn… gây giống, bằng không chúng ta đã phải nghe thấy tin tức về những cái chết rồi.” – Tôi nhắm mắt lại và thở dài. Định rằng tìm đại một chuyện để không phải nghĩ về vấn đề của mình, ai ngờ chuyện càng lúc càng nghiêm trọng như thế - “Chị có biết bao lâu hắn phải ăn một lần không?”
Sabine lắc đầu. “Rất tiếc, kiến thức của tôi về loài incubus chỉ dừng lại ở thời kỳ sinh sản thôi.”
“Ít ra thì chị cũng biết nhiều hơn tôi. Ngoài ra chị còn đọc được gì từ hắn ta không?” Tôi hỏi, trong khi Emma vẫn đang nhăn nhó không muốn nghĩ xấu về thầy Beck của mình.
“Ừm… hắn sợ là các cô gái quá già, mặc dù tôi cũng không chắc phải hiểu chuyện đó như thế nào. Liệu đấy có phải là nguyên nhân khiến hắn ta nhắm vào đám học sinh của mình hay không…” – Sẽ là đúng, nếu giả thuyết của chúng tôi về Danica là đúng – “Và hắn sợ nhỡ đứa bé sinh ra không phải là con trai. Nói chung hắn sợ rất nhiều thứ. Nhưng cô có đoán được là hắn không sợ điều gì không?”
“Các chú hề chăng?” Emma giọng đầy mỉa mai.
Nhưng Sabine thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn cậu ấy, và tôi lắc đầu trả lời. “Không.”
“Bị phát hiện.” – Sabine căm phẫn thốt lên. Lần đầu tiên tôi thấy đồng tình với chị ta về một chuyện, có lẽ bởi vì chị ta đang đứng về phía tôi – “Hắn ta không hề mảy may nghĩ tới hậu quả, chỉ miễn sao đạt được thứ mình cần. Cô nghĩ sao về chuyện này hả Kay?”
“Căm phẫn!” Tôi phẫn nộ thay cho Danica, cho tất cả những cô gái đã phải trải qua nỗi mất mát khủng khiếp mà cậu ấy đang phải chịu đựng.
Sabine gật đầu, mặt đầy quyết tâm. “Vậy thì chúng ta cùng nhau tiêu diệt tên khốn này thôi!”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
50 chương
132 chương
42 chương