Muội nói gì? Tinh Thu cũng tham gia vào âm mưu? Tân Phương Phương nhíu mày nói lại những gì Tân Cầm Nhi vừa kể cho mình. Tân Cầm Nhi gật đầu nói: Muội lúc ấy lâm vào tình trạng mơ hồ, nên nhìn không rõ cho lắm. Tân Phương Phương nghe, nghiêm túc đem mọi thứ gộp lại: Tức là ban đầu muội không nhìn thấy rõ, chỉ nghe được giọng nữ tử mà còn thấy một người thứ ba cùng Tinh Thược? Muội xác định là ba người mà không phải hai người? Muội có thể xác định hai giọng nói là nữ nhân khác nhau, một giọng rất giống tiếng Tinh Thu ấy. Tân Cầm Nhi đưa ra câu trả lời chắc chắn. Đến Nam Quán nhiều lần, Tân Cầm Nhi gặp Tinh Thu bao nhiêu, sớm nghe quen giọng nói người này rồi. Hôm ấy lại tiếp xúc gần, tiếng nói như ngay bên tai, quen thuộc y như Tinh Thược. Tân Cầm Nhi xác nhận, trong chốc lát Tân Phương Phương suy tư không nói tiếp. Sự kiện này không có tồn tại trong cốt truyện, vốn dĩ câu chuyện ngắn nói những thứ liên hệ nam chính thôi, tình tiết xung quanh nhân vật phụ ít khi nhắc tới. Vì vậy nàng không thể biết đầu đuôi được, càng không rõ nguyên do trong đó là như nào. Giờ chỉ có thu thập từng chút một manh mối... Có điều nếu như Tân Cầm Nhi nói thì ngoài Tinh Thược ra còn hai nữ tử, mà Tinh Thu có lẽ là một trong hai, đối tượng cùng tham dự vào, khả năng Tinh Thu cũng biết những gì của âm mưu này. Như thế nàng cần chú ý Tinh Thu, với Tinh Thu mà nói dễ dàng hơn Tinh Thược. Đồng dạng nữ tử, Tinh Thu còn thuộc dạng người nhẹ dạ cả tin, điển hình cứu một lần liền chia sẻ đôi chút quá khứ cho nàng biết. Tân Phương Phương mải suy nghĩ, bên này Tân Cầm Nhi nhìn vị Nhị tỉ vì giúp mình mà nghĩ ngợi không thôi, trong lòng lập tức ấm áp một mảnh, cơ mà Tân Cầm Nhi không quên người trước mắt cần phải nghỉ ngơi, vì thế cất giọng kéo người trở về: Nhị tỉ, tỉ nghỉ ngơi trước đi, đừng quá lo vào chuyện của muội. Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi sự quan tâm, Tân Phương Phương tỉnh táo lại, nàng cong khóe miệng, Ti biết rồi, sẽ chủ ý bản thân mình mà. Đúng rồi, muội có biết thêm gì về Tinh Thu không? ... Bốn ngày sau. Tân Phương Phương lần nữa cải trang ra ngoài, lần này nàng chỉ tới một mình, theo lời Lâm Khắc nói mà đi đến nơi Tinh Thu hôm nay sẽ qua, đó cũng là nơi nàng bị mấy con cẩu đuổi, gần Túy Hồng Lâu. Để có thể nhanh chóng biết tin tức, Tân Phương Phương chỉ đành vật dụng hết công suất cho mọi thứ tự nhiên nhất có thể. Nên khi Tinh Thu trông thấy Tân Phương Phương là người ở hoàn cảnh trên vai mang túi đồ đi bán cho một thương nhân. Tinh Thu hơi nghĩ ngợi chốc lát rồi tiến lên gọi: Cộc Lan. Tân Phương Phương nghe, nàng quay đầu nhìn, đôi mắt hướng tới Tinh Thu, khóe miệng theo sau cười hé, Tinh Thu? Không ngờ gặp được người ở đây đó! Ta cũng không nghĩ sẽ gặp người, Lan Lan Tinh Thu cong môi, xem Tân Phương Phương giao túi cho thương nhân kia. Đồ vật gia truyền nhà ta đó, ta bất đắc dĩ lắm mới đem bán, nên là cho cái giá cao cao chút nhé! Được rồi, được rồi, cái này thật sự đáng hai lăm lượng, nhưng thương tình ngươi khổ sở, ta cho thêm ba lượng! Ơ... không, chẳng đúng giá trị của nó. Thế thì thôi, dù sao đồ vật cũ như thế, vốn không đáng giá. Không đáng cái đầu ông ấy, đi đi đi. Tân Phương Phương bày ra bộ dạng tức giận đuôi thương nhân đi, sau tự mình thở dài một hơi, cố tình cho Tinh Thu bên cạnh thấy mà cất tiếng quan tâm: Sao vậy Lan Lan? Người có chuyện gì sao mà đem cả vật quan trọng như này đi bán? Cũng không phải to tát, ở nhà ta có một đệ đệ, giờ đệ ấy bị bệnh nặng cần nhiều tiền để mua thuốc, ta không kiếm đủ nên mới mang vật đi bàn. Tân Phương Phương giọng điệu buồn bã, ngậm ngùi kể tiếp: Không biết vì sao đệ ấy mắc bệnh khó chữa như thế... Tinh Thu nghe, trong đầu không tự chủ nghĩ tới năm xưa Tinh Thược khổ cực vì mình hay sinh bệnh Mỗi khi sinh bệnh, Tinh Thược luôn phải làm mọi thứ, kể cả là trộm đồ vật đi bán. Quả thật Cộc Lan hơi có phần giống bản thân hai huynh muội họ. Nghĩ thế, Tinh Thu cảm thấy có phần đồng cảm đến không chút do dự nói: Lan Lan, người cần bao nhiêu, ta có một chút ngân lượng, không biết chừng có thể giúp. Đa ta tấm lòng của người, nhưng mà ta không thể nhận đâu. Tân Phương Phương ngẩng đầu, khách khí từ chối. Được, không miễn cưỡng người, chỉ là khi nào cần giúp cứ nói ta. Đúng rồi, ca ca ta sau khi nghe kể về người, huynh ấy rất cảm kích, còn muốn gặp người để cảm tạ. Tinh Thu chuyển qua chuyện khác, đồng thời không gượng ép Tân Phương Phương. Tinh Thu nhắc Tinh Thược, Tân Phương Phương có chút ngạc nhiên, tiếp diễn nàng giả vờ ngại đáp: Không cần phải thế đâu, mọi chuyện dù sao cũng là nhỏ bé mà thôi. Tinh Thu lần này lắc đầu, kiên định nói: Lan Lan, người giúp ta, thì phải để ta trả ân, nhỏ hay lớn cũng thế. Tinh Thu không chỉ muốn trả ơn, mà còn muốn ca ca mình gặp người bằng hữu bản thân mới có là Cộc Lan, để ca ca an tâm hơn.