Tân phủ. Tâm Phương Phương tay ôm cẩu con từ xe ngựa mà Huyền Uyên Thành sắp xếp bước xuống, bước chân có chút khập khiễng đi vào phủ. Là vừa đi qua đại sảnh, bên tai nàng chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở, cùng tiếng kêu bi thương: Lão gia, thiếp xin người tha cho Cầm Nhi, con bé chỉ là nhất thời hồ đồ thôi! Tiếng nói đó vừa nghe liền biết là của Tam di nương, hướng phát ra là ở Từ Đường. Cầm Nhi có chuyện? Tân Phương Phương phản ứng tức thì buông cẩu con ra, không chút để ý có vết thương mà đi nhanh hơn. Khi bước vào Từ Đường âm lãnh, thứ đầu tiên đập vào mắt Tân Phương Phương là khung cảnh Thừa Tướng tay cầm roi da quật mạnh vào hai người dưới đất, người đó là Tân Cầm Nhi và Tam di nương. Tân Phương Phương lúc này có thể thấy rõ trên người cả hai y phục rách nát, tóc tai rối bởi, bộ dạng không còn bình ổn như trước. Trên thân thể họ thì đã có vô số vết thương, da thịt bị đánh đến rách nát, phía trên máu tươi chảy thành dòng, như thế chứng minh họ sớm hứng chịu không ít đòn đánh. Nhưng Thừa Tướng bên này lại không có ý ngừng tay, mặc họ kêu rên thảm thiết, cứ nhắm mắt vô tình xuống tay. Vút, chát... Lại thêm một đợt roi da đánh xuống, hai con người vốn còn sức chống tay nay ngã lăn ra đất, sức chống chọi dường như đạt giới hạn, lập tức chẳng chịu nổi nữa, miệng phun ra ngụm máu tươi. Từng giọt lại từng dòng máu của hai người lan tràn xuống tạo thành vũng máu đỏ kinh dị. Thảm thương thấm đẫm đến mức Tân Phương Phương trợn tròn mắt, dù chưa biết sự việc ra sao nhưng nàng lại vội vã chạy ra ngăn cách Thừa Tướng, chắn trước hai họ, rồi cũng hô lên: Phụ thân hạ thủ lưu tình! Xin người hạ thủ lưu tình! Giọng Tân Phương Phương mạnh mẽ vang lên, vọng quanh Từ Đường rộng lớn, cùng đánh thức Thừa Tướng đang mất bình tĩnh phía trước. Chốc lát Thừa Tướng ngưng tay, nâng mắt nhìn, khoảng khắc ấy Tân Phương Phương thấy rõ hai mắt ông đỏ rực, tròng mắt đầy rẫy sự tức giận, ánh mắt xen kẽ đau xót. Sau nàng nghe Thừa Tướng trầm giọng nói: Con tránh ra cho ta! Đây là sự trừng phạt dành cho Tân Cầm Nhi. Phụ thân! Trừng phạt cho ai nữ nhi không quản. Nữ nhi chỉ biết đây là Tam muội và Tam di nương, là những người luôn dành tình cảm tốt đẹp nhất cho người! Dù họ có tội thì người cũng nên nghĩ đến suy xét nhẹ tay! Tân Phương Phương cứng đầu đáp lại, nàng kiên định không nghe lời tránh đi. Nàng biết sự việc này không nhỏ, nhìn dáng vẻ phụ thân vừa tức oán vừa nhịn không được đau lòng kia là đủ hiểu, chỉ là nếu còn đánh tiếp sẽ ra mạng người. Trừng phạt đôi khi không phải cách giải quyết tốt nhất, nó là hình thức răn đe cho người biết sợ nghe lời mà thôi. Có khi chỉ được nhất thời, nhưng hậu quả mang vết sẹo khó mờ, khiến tình cảm đôi bên không tốt đẹp. Đều là người thân với nhau, nàng không muốn giữa tất cả xuất hiện vết nứt tinh thần, tình thân Càng không muốn có người bị tổn thương thể xác nghiêm trọng. Thừa Tướng thấy Tân Phương Phương cãi lời, ông nhíu chặt mày, hé môi nói: Nếu thật tốt đẹp như vậy, sao sau lưng ta giấu giếm làm chuyện bại hoại? Bọn chúng ngày trước hành động không suy xét đến, bây giờ ta lấy gì để nương tay? Tam di nương nức nở khóc lên, nghe Thừa Tướng buông lời tuyệt tình, tức thì nghẹn ngào thay Tân Phương Phương đáp: Thiếp và Cầm Nhi thực sự đã biết tội lỗi của mình, từ đầu đến cuối là thiếp quản giáo không nghiêm, còn bao che Cầm Nhi, cho con bé đến bên Tinh Thược mới xảy ra chuyện hôm nay. Nói đến đây, Tam di nương nghẹn nấc, vẻ mặt đau khổ, giọt lệ rơi rớt gò má, cam chịu thốt lên: Tất cả dại dột Cầm Nhi mang do tiện thiếp gây ra, nếu lão gia muốn có thể trừng phạt hết lên người tiện thiếp, và xin hãy tha cho Cầm Nhi một con đường... Sự tình đến nước này, nguyên do hôm qua Tân Cầm Nhi như bao lần trốn đi Nam Quán, có điều đến tối không thấy trở về. Cho tới hồi nãy người của phủ Tướng Quân đột nhiên đến, họ đem Tân Cầm Nhi vào phủ, nói rằng Mạc tiểu thư nhà họ trông thấy Cầm Nhi y phục rối loạn bị người của Nam Quán ném ra. Mạc tiểu thư tưởng đâu cô nương nhà nào, dò hỏi nửa ngày mới biết là Tân Cầm Nhi, Tam tiểu thư Tân phủ. Thương tình quen biết nên mới sai người hộ tống người về đây. Thừa Tướng lúc đó đồng thời trở về, biết chuyện lập tức ép hỏi, và rồi hỏi ra mọi chuyện từ trước tới nay, quan trọng hơn hết là việc Cầm Nhi đêm qua lỡ cùng Tinh Thược làm chuyện nam nữ. Biết việc nữ nhi mình bại hoại gia phong, để bản thân thất trinh, người làm cha như Thừa Tướng không thể không hành động như giờ. Tam di nương hiểu lỗi lầm gây ra ấy không thể xóa bỏ hay được tha thứ... Nhưng Tam di nương nguyện dùng tính mạng bản thân để đổi lấy bình an cho Cầm Nhi. Niềm hy vọng nhỏ nhoi mong Thừa Tướng nể tình cảm bao năm qua, nhìn tới phần tình phụ tử, tha cho Cầm Nhi con đường.