Tân Phương Phương chưa từng nghĩ đến bản thân không những bước chân vào Ôn Vương Phủ, mà còn được người trong phủ ân cần xử lý vết thương ở đầu gối mình. Mọi chuyện xảy đến khi Huyền Uyên Thành xuất hiện hỏi chuyện nàng, rồi nàng đem chuyện con Tam cẩu gì đó đem cẩu con nàng nuôi tha đi vào phủ. Ban đầu chỉ dự định gọi Tam cẩu ra, nhưng Huyền Uyên Thảnh thấy chân nàng đi lại khó khăn, chàng lập tức đánh chú ý đến mà hỏi thăm. Sau nói ý mời nàng vào trong phủ, không chỉ riêng chàng muốn nàng vào, có thêm cả một nam nhân tên Mặc Ôn Khanh, tự xưng là đại phu, rất niềm nở đưa đề nghị xem vết thương của nàng. Lời mời của một Vương Gia, lại cùng với nàng là có ân, nên nàng lựa chọn đồng ý. Tiếp đến là khung cảnh đang diễn ra này. Mặc Ôn Khanh xem cho, chân nàng bị thương đầu gối, vừa trầy xước chảy máu cũng bầm tím sưng lên. Mặc Ôn Khanh xem xét rửa đi vết máu và bôi lên loại thuốc nàng cảm nhận nó man mát, làm xong xuôi tất cả, cuối cùng để nô tì quấn băng bên ngoài. Tân nhị tiểu thư về sau kiêng chút về việc ăn uống, không nên đi lại nhiều, tránh cho chịu đau thừa... Tiếng Mặc Ôn Khanh nhanh chóng vang lên, lời căn dặn xuất phát vô cùng liền mạch, Tân Phương Phương ngồi nghiêm túc nghe Mặc Ôn Khanh nói hết, nàng mới cất giọng cảm tạ: Tiểu nữ xin đa tạ Vương gia, cảm tạ Mặc công tử. Huyền Uyên Thành đem nụ cười nhàn nhạt đáp lại Tân Phương Phương, có điều ánh mắt lướt qua đôi chân nàng nhìn một chút, chàng nói: Nếu đã đi lại không tiện, lát nữa ta cho người đưa Tân nhị tiểu thư hồi phủ, dù gì quãng đường từ đây tới Tân phủ không phải mấy bước chân là đến. Tân Phương Phương gật đầu tiếp nhận, sau muốn yên lặng, chỉ là trong đầu đột nhiên nhớ ra cục cưng của mình, nàng vội hỏi: Vương gia, cục... Con cẩu mà tiểu nữ nuôi bị Tam cẩu tha đi, hiện giờ nó đang ở đâu? An tâm, Tam cẩu không làm hại nó. Tam cẩu, còn không mau vào đi. Tiếng Huyền Uyên Thành vừa dứt, Tam cẩu và cẩu con xuất hiện ngoài cửa, con to con nhỏ đều bước đi vào. Lúc sau chúng nó mỗi con rẽ hướng Tam cẩu đến dưới chân Huyền Uyên Thành, phần cẩu con mập tròn như quả bóng lăn tới bên cạnh Tân Phương Phương, nó không quên hé miệng sủa gâu gâu lẫn quẫy cái đuôi ngắn bày tỏ mừng rỡ với nàng. Tân Phương Phương trông thấy cục cưng đen tuyển của mình, nàng cũng lập tức cười mừng đem cẩu con bế lên ôm trong lòng, Cục cưng của ta... Làm ta lo gần chết hà! Sau này không được chạy loạn nữa, không ta cắt cơm cho nhịn. Huyền Uyên Thành cánh môi cong lên, đôi mắt chăm chú sâu sắc nhìn dáng vẻ Tân Phương Phương từ lo lắng, thở phào, cho đến nghiêm mặt dạy dỗ, rồi lại mềm mỏng với cẩu con. Quả thực không khác những người nuôi sủng vật là bao... Có điều ánh nhìn cảm xúc, hay hành động từ nàng, chàng có thể nhận định là chân thành là quan tâm thật, chứ không phải kiểu nhất thời hứng thú. Một người chủ theo kiểu thật tâm, nếu mất đi con vật, sẽ đi tìm mà không ngần ngại gì cả, như chính nàng dù bị thương tích, cũng vẫn bỏ qua thân mình, tiếp tục kiếm tìm cẩu con. Đuổi theo kẻ bắt cẩu con, mặc kệ đó là kẻ khiến nàng sợ hãi. Nàng đúng là nữ tử có can đảm. Tuy nhiên nàng từ khi nào nuôi cẩu? Cẩu con này từ đâu mà có? Còn khiến chàng càng nhìn càng thấy nó giống Đại cẩu. Huyền Uyên Thành đặt nghi vấn trong lòng, hồi sau chàng quyết định nói ra, hỏi nàng: Tân nhị tiểu thư, ta có thể hỏi chút về cẩu con không? Tân Phương Phương nghe, tức thì dừng động tác, nâng hai mắt nhìn Huyền Uyên Thành, con ngươi tại thời điểm đó vô tình đụng phải nụ cười ấm áp của chàng, là nụ cười nhẹ theo nét mặt dịu dàng như nước, lại ở trên gương mặt bảy phần tuấn lãng ấy làm nàng nhất thời đơ người. Phản ứng cũng chậm nửa nhịp, không biết sao trí óc nàng đột nhiên nghĩ đến lần trước bản thân cũng đã chạm môi lên khuôn mặt kia. Mềm mại lành lạnh, nhưng ngược lại truyền vào trái tim nàng cái cảm xúc ấm nóng tới nỗi loạn nhịp. Không đúng! Nàng nghĩ cái què gì vậy nè? Người ta hỏi một đằng rất đàng hoàng, mà nàng nghĩ một nẻo, nội dung thì đen tối vãi chưởng! Tỉnh táo, tỉnh táo! Liêm sỉ ta ơi! Tân Phương Phương điều chỉnh cảm xúc dâng trào dưới đáy lòng, lấy lại tinh thần, bình tĩnh gật đầu thay câu trả lời Huyền Uyên Thành. Huyền Uyên Thành như không phát hiện biểu hiện vừa rồi từ Tân Phương Phương, chàng tiếp tục nói: Cẩu con của Tân nhị tiểu thư từ đâu mà có vậy? Bởi vì ta trông nó khá giống Đại cẩu lúc nhỏ. À, nó là Tiểu cẩu sinh ra, còn Tiểu cẩu là một chú cẩu hoang, chắc do cơ duyên nên lúc sắp sinh lên vào phủ bằng cái lỗ mà Đại cẩu từng qua, tiểu nữ cũng vô tình bắt gặp rồi nhận Tiểu cẩu. Tân Phương Phương không nhanh không chậm kể câu chuyện một cách ngắn gọn. Huyền Uyên Thành lẳng tai nghe, tới Tiểu cẩu, nét mặt chàng hơi đổi, trí óc tựa hồ nghĩ đến gì đó trước kia từng bắt gặp. Chàng hỏi lại: Có phải Tiểu cẩu có bộ lông dài màu bạch, thân hình vừa phải, chân ngắn đúng không?