Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh
Chương 117 : Lạc vào đồng hoa 1
_" Ngươi tin nhưng ta không tin...." Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cả bốn người phải quay lại
_" Là ngươi...." Hạ Vũ thảng thốt kêu lên,con mắt tròn to mở lớn. Đây chính là người bản thân đã để ý ngay từ khi bắt đầu tiến vào,vẫn biết là đối thủ đáng gờm bởi tu vi nổi trội nhất trong đám người còn lại nhưng không nghĩ sẽ chạm mặt nhanh như vậy
Sở Kì Bá thấy biểu cảm của Hạ Vũ như vậy thì vô cùng ngạc nhiên
_" Ngươi quen hắn sao ?"
_" Không hề,chỉ là có chút để ý thôi. Chúng ta đừng nên bao giờ coi thường hắn bởi tu vi cũng đã đạt tới Luyện Khí thập cường..." Hạ Vũ thận trọng nói,vừa nói vừa lùi lại phía sau. Không phải bản thân e ngại,mà là thực sự e ngại. Tu vi ngươi cũng không khá hơn hắn,lại nói nhân lực thì quá là chênh lệch như vậy. Nếu giao tranh có xảy ra,chỉ bản thân thiệt là điều chắc chắn không phải bàn cãi nữa
_" Luyện Khí thập cường,hắn ta đã nhảy vọt tới tu vi nhanh như vậy sao ?" Sở Kì Bá kinh ngạc hỏi. Nhưng điều này cũng không đáng để ý bằng việc sở Kì Bá quen biết nhóm người này
_" Ngươi quen hắn ?"
_" Đương nhiên,hắn là Băng Nhạc,đồ nhi của trưởng môn Trận Kì Tông. Hắn ta mới tiến vào môn phái chưa tới mười năm mà tu vi đã đạt tới trình độ loại này,thực sự khiến người ta phải cảm thán..."
_" Trận Kì Tông..." Hạ Vũ nghe tới cái tên này cả người không khỏi rùng mình. Được rồi,nếu như là môn phái khác dù có giao tranh đi chăng nữa chúng ta vẫn có thể liều chết mà xông vào đấu đấu,mở ra một con đường máu để đi. Nhưng Trận Kì Tông lại khác,tựa như Dược Đan Tông tuy không thiên về tu luyện chiến kĩ,nhưng nếu ai dám diệt họ thì cũng tựa cắt đi máu thịt của mình bởi sẽ tìm kiếm ở đâu những cao giai đan dược. Trận Kì Tông chính là chuyên về các trận pháp khống chế,khiến cho ngươi vướng phải,bỏ mạng mà không biết tại sao
_" Sở Kì Bá,đã lâu không gặp..." Băng Nhạc lạnh lùng hiện thân sau đám cỏ lá xung quanh,lộ ra dung nhan tuấn mĩ mà đầy lạnh lùng. Hạ Vũ nhìn người này,tự nhiên trong đầu có câu hỏi vì sao họ không tỏ ra bình thường,nam nhân lại cứ thích trưng cái bộ mặt như thế để cho ai xem chứ
_" Cũng lâu rồi nhỉ,sư phó ngươi sao rồi ?" Sở Kì Bá đẩy đẩy Hạ Vũ ra phía sau,tiến lên phía trước. Bọn họ chỉ còn cách Mạn Đà La tập hợp chỉ hơn chục mét đổ lại,nhưng sao lúc này thấy nó xa xôi quá đỗi
_" Cảm ơn quan tâm,sư phó ta rất tốt. Tuy nhiên thay vì lo cho ngài,các ngươi vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi ..."
_" Ngươi nói vậy là ý gì ? Sở Kì Bá cũng khinh khỉnh đáp lại,tựa như muốn nói nào đến đây để xem ai sợ ai
_" Chúng ta đều là người thông minh,ngươi chắc chắn không cần phải để ta nói hẳn ra ý tứ. Đúng vậy,chúng ta là muốn đến truy tung bọn ngươi..."
_" Truy tung,ngươi nghĩ ngươi có khả năng sao ?" Hạ Vũ cũng không kiêng dè gì mà không lên tiếng. Bản thân tu vi cũng cùng trang lứa,làm sao mà phải chịu đựng chứ. Lại nói chính nàng cũng không phải không biết trận kì
Băng Nhạc liếc mắt sang phía sau Sở Kì Bá,nơi phát ra tiếng nói mạnh mẽ vừa rồi. Thứ đập vào mắt hắn là một người thiếu nữ không có cái gì nổi trội,làn da nâu đồng,gương mặt không được góc cạnh mềm mại,tóc lại chỉ buộc đơn giản phía sau.Nếu có thể khiến người ta quay lại nhìn thêm một chốc lát,có lẽ chỉ là tại cặp mắt phương kia mĩ tới nghẹt thở,hút người đắm chìm thật sâu vào đó không cách nào thoát ra được
_" Ngươi là Hạ Vũ ?" Băng Nhạc hỏi nhưng dường như khẳng định thì đúng hơn. Đúng vậy,thiếu nữ dám một mình tách ra đi lẻ như vậy cũng không có nhiều,nhất là lúc này
_" Đúng vậy,ngươi vì sao lại biết ta ?" Hạ Vũ nghi hoặc hỏi. Nàng cũng không mơ mộng bản thân được người ta yêu thương ngay từ cái nhìn đầu tiên như trước nữa. Lần này họ chạy tới tận chỗ này chỉ sợ là nhớ mong cái gì đó trên booan người thôi
_" Chỉ là đoán thôi." Nói xong Băng Nhạc trực tiếp lướt qua Hạ Vũ,để ánh mắt dừng lại phía Sở Kì Bá
_" Kì Bá,niệm tình chúng ta biết nhau đã lâu,ngươi mau giao ra tất cả các pháp bảo cho ta,ta sẽ cho các ngươi chết một cách nhẹ nhàng nhất "
Hạ Vũ trợn tròn mắt,đây vẫn chính là lần đầu tiên gặp phải chuyện giống như thế này. Đây là hắn cướp của có được không,làm sao mà giống như hắn cướp và giết là một ban phước vật. Hạ Vũ tức tới đỏ cả mặt,nhưng ngay khi mở mồm định phản bác thì Sở Kì Bá cầm tay nàng ghìm chặt,đẩy đẩy về phía sau,đây là có ý gì vậy. Đang lúc này thì hắn truyền âm tới
_" Lùi lại phía sau từng chút một,đừng xảy ra giao tranh. Chỉ thêm chút nữa chúng ta có thể nhảy ngược tiến vào cánh đồng hoa rồi..."
Hạ Vũ nhìn hắn thật lâu,không ngờ những gì bản thân vốn nghĩ về Sở Kì Bá từ trước đến nay thật sự có chút sai lầm,ít nhất là lúc này
Bất quá nhóm người của Hạ Vũ tính toán tốt lắm,nhưng đối thủ cũng không phải những người không có đầu óc,nhất là Băng Nhạc kia. Hắn ta vừa liếc mắt là đã hiểu chuyện gì đang xảy ra,bèn cười khẩy một cái
_" Sở Kì Bá,không cần phải dùng chiêu trò trước mặt ta. Ngươi nghĩ ta không chuẩn bị gì mà đã dám lộ diện sao,nực cười quá đi. Vậy ta nói cho ngươi biết,ta đã đem Thập Tam trận giăng kín nơi đây rồi. Ngươi muốn đột phá thoát ra cũng không phải đơn giản như vậy đâu"
_" Thập Tam trận..." Cả Hạ Vũ và Sở Kì Bá đều đồng thanh kêu lên. Sở Kì Bá dù sao cũng đã lăn lộn trong giới đạo tu bao năm,làm sao không biết Thập Tam trận là cái đồ gì lợi hại. Đây chính là một phiên bản thu nhỏ của trận pháp trấn gia của Phượng gia năm nào,khi tiến đánh không biết đã đổi bao nhiêu tính mạng mới có thể phá giải. Nếu như Nguyên Lực Tông chiếm được lợi sau biến cố năm đó là thật nhiều cực phẩm linh thạch thì Trận Kì Tông chiến lợi chính là cuốn Thập Tam trận này. Còn về Hạ Vũ,vừa nghe cái tên đã biết được xuất xứ của nó là từ trong gia tộc của mình mà ra rồi,bản thân trong truyền thừa cũng có nói đến. Như thế,chuyện lần này cũng không phức tạp như bản thân tưởng tượng nữa. Chính vì vậy,nàng bất giác nở nụ cười nhẹ nhàng,tựa như có như không,nhưng đối với Băng Nhạc luôn luôn chăm chú tới từng hành động của đối phương,điều đó lại dễ dàng cảm nhận được. Hắn bất giác nổi lên trong lòng một bồn chồn nào đó. Nhưng điều đó dường như lại càng khẳng định những suy nghĩ của bản thân trước đó là đúng,những kẻ trước mắt này thân tất mang bảo. Vì thế,mắt lại dấy lên của sự chiếm hữu
_" Không nói nhiều nữa,các ngươi mau chịu chết đi...."
Nói rồi,hắn đẩy chín người cùng nhóm lại phía sau,bản thân thì nhảy lên cao,đem một cái chuông nhỏ vàng óng lấp lánh ánh sáng lên trước mặt,mắt nhắm nghiền,ngay lập tức một vùng không gian vốn yên lặng bỗng chốc trở nên ngưng động như đóng băng,nháy nháy có ánh sáng mờ ảo như bong bóng xà phòng bao trọn. Sở Kì Bá dang tay,đẩy lùi mọi người lại phía sau,nhưng Hạ Vũ lại ngăn hắn lại
_" Làm sao lại đứng lại ?" Sở Kì Bá ngạc nhiên hỏi
_" Đừng cử động nhiều,hắn đã hoàn thành pháp trận từ trước rồi,thứ đang diễn ra trước mắt chúng ta chỉ là lừa người thôi " Hạ Vũ rất tự tin,chọn một chỗ ngồi xuống,gương mặt tỏ ra hết sức bình thản. Làm sao không bình thản cho được,ngươi đem đồ nhà người ta ra dọa người ta,nghĩ có tác dụng sao. Nhưng Hạ Vũ với những hành động như vậy,bất giác lại quên đi thân phận của bản thân lúc này,một đệ tử của Nguyên Lực Tông. Điều này không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Sở Kì Bá,tuy nhiên hắn lại lựa chọn cách giữ im lặng,không tỏ ra thái độ gì cả,tuy nhiên vẫn không ngăn được sự tò mò
_" Không phải hắn đã làm xong trận pháp rồi sao,ngồi đây không phải là ngồi chờ chết ?"
_" Không ,không. Thập Tam Trận lợi hại thực sự,đó là đã đánh vào sự lo lắng của mọi người. Hãy nhìn lớp bong bóng mỏng này,nó mới chính là nguy hiểm của trận pháp,chỉ cần tiếp xúc một chút,bản thân sẽ bị choáng và chìm vào một ảo mộng không cách nào thoát ra được. Lúc đó,kẻ ngoài kia muốn làm gì chúng ta mà chẳng được,đúng không..." Hạ Vũ nhàn nhã ngồi một chỗ giải thích. Tuy nhiên,nàng lại không biết được những lời nói của bản thân lại gây được sự kinh hãi như thế nào đối với tất cả những người nơi đây,ngay cả Băng Nhạc đang lơ lửng trên không cũng phải giật mình thẳng thốt,đây vốn là bí mật,vì sao người thiếu nữ trước mắt lại có thể biết rõ chi tiết như thế
_" Nếu như nguy hiểm như vậy chẳng phải chúng ta bị giam giữ ở đây sao,tiến không được mà lùi cũng chẳng xong..." Bạch Kỉ Hiếu nghi ngại đứng bên cạnh hỏi. Dù bản thân hắn tin tưởng Hạ Vũ,nhưng khi đối diện với tình huống nguy hiểm cũng không thể không nêu lên ý kiến được. Nhưng thật không ngờ đáp lại hắn,Hạ Vũ vẫn cười một cách thản nhiên
_" Bạch huynh,cái này không phải là chuyện chúng ta nên lo,người lo hẳn là bọn họ mới đúng. Pháp trận Thập Tam lợi hại là sự thật không ai có thể phủ nhận,nhưng để tạo nên nó thì linh lực cũng không thể nào thiếu ít đi. Các huynh thử nghĩ với tu vi của Băng Nhạc kia,duy trì cái trận pháp này,dù chỉ là giản lược thì có thể được bao lâu chứ. Nếu như bản thân chúng ta không để cho vướng phải bong bóng kia,người thắng chính là chúng ta...."
_" Muội chắc chứ...?" Bạch Kỉ Hiếu nghi ngờ hỏi
_" Đương nhiên,đây vốn là...." Hạ Vũ lời đến miệng thì khựng lại,suýt chút nữa thì lộ ra đây là của gia tộc mình
_" Là gì ...? " Sở Kì Bá bắt lấy ngay để đặt câu hỏi
_" Là của sư phó ta nói. Ngài đoán lần này kiểu gì Trận Kì Tông cũng sẽ đem nó ra dùng nên đã dặn dò kĩ ta trước khi lên đường rồi " Hạ Vũ trắng trợn nói dối. Cũng may bản thân sư phó là người trên vạn người,đổ cho ngài ấy biết một hai cái thứ này sẽ chẳng ai không tin
_" Ra vậy... Nếu như Lịch tiền bối dặn dò thì đương nhiên không thể nào nhầm lẫn được. Chúng ta hãy cứ ngồi xuống đợi vậy,xem tên tiểu tử kia cầm cự được bao lâu..."
Băng Nhạc đang lơ lửng trên không,nhìn đám người bên dưới bỗng dưng không di chuyển mà ngồi xuống một chỗ thì mặt chợt tái đi. Chỉ có bản thân hắn mới biết để duy trì cái trận pháp này cần đại lượng linh khí như thế nào,bản thân hắn tu vi cũng còn chưa tiến vào trúc cơ,cùng lắm duy trì cũng chỉ có thể được hai canh giờ. Nếu cứ như hoàn cảnh này,không khéo bắt gà không được còn mất nắm thóc,ngược lại bị người ta diệt sát. Hắn phải nghĩ ra cách nào đó. Mắt quét xuống bên dưới,đúng lúc nhìn thấy những kẻ còn lại của môn phái mình,chợt một kế sách nổ ra trong đầu. Đừng trách hắn ích kỉ,người tu đạo vốn là như vậy
_" Mai Nhi,muội chỉ đạo cho tám kẻ kia tiến vào trong trận pháp chiến đấu. Bằng mọi giá phải ép được bọn người Sở Kì Bá trúng vào pháp trận..." Sở Kì Bá lạnh lùng truyền âm cho Mai Nhi đang ngồi chờ.
Mai Nhị nghe Băng Nhạc truyền âm,mắt trợn lớn,bật dậy nhìn Băng Nhạc đang lơ lửng trên không. Nàng vốn chính là con gái của lục trưởng lão Trận Kì Tông,đương nhiên đối với Thập Tam trận không nói hiểu thông biết thạo thì cũng phải biết một hai. Chính vì vậy,nàng là hiểu ý định của Băng Nhạc là cái gì,hắn là muốn đem tám người của môn phái mình đi vào trận pháp,dùng cách mạng đổi mạng để lấy đến chiến thắng. Mai Nhi có chút chần chừ,không biết nên làm như thế nào...
_" Sao vậy Mai Nhi,mau mau phân phó đi..."
Băng Nhạc lại một lần nữa truyền âm tới thúc dục. Lần này truyền âm chính là đánh mạnh vào tâm trí của Mai Nhi,tám người kia chết thì có làm sao,chỉ cần Băng Nhạc sư huynh đạt được thắng lợi,bọn họ chết cũng có thể coi là có ích rồi. Vì vậy,không hề phân vân,nàng ta đứng lên,giọng tràn đầy ra lệnh
_" Băng Nhạc sư huynh đã trói bọn họ phía trong rồi. Các ngươi mau mau tiến vào trong chế trụ bọn chúng,phải bằng mọi giá đẩy chúng chạm vào bong bóng trận pháp. Nếu như thành công,tiến ra mỗi người sẽ được một viên Trúc cơ đan...."
_" Trúc cơ đan,thật vậy chăng...?" tám người vừa nghe tới Trúc cơ đan lời này đều nôn nao,náo động cả lên. Bọn họ tiến vào bí cảnh này tất cả cũng chỉ tìm kiếm cơ duyên mong muốn tăng lên tu vi. Nhưng ai không biết cơ duyên càng tốt thì nguy hiểm càng nhiều. Còn đối với chuyện mà Mai Nhi nói lại khác,Băng Nhạc sư huynh đã trói nhóm người kia bên trong kia rồi,chỉ cần bản thân đẩy được họ chạm vào bong bóng là có thể hoàn thành nhiệm vụ,lĩnh về tay một viên trúc cơ đan. Sở sở đi xuống,đây không khác gì bánh ngọt đã trải sãn.chỉ cần bản thân với tay là có thể chạm được rồi,cho nên không ai ngần ngại mà đều đứng dậy,lao vào bên trong. Mai Nhi đứng nhìn bọn họ,cười khẩy một cái,người như thế này cũng xứng đáng với danh hiệu tinh anh sao,xem ra chết đi để cống hiến cho Băng Nhạc sư huynh cũng là chuyện đúng đắn...
Hạ Vũ đang ngồi,chợt thấy không gian chấn động một cái,trước mắt liền xuất hiện tám người,tâm trí nàng nhất khiêu. Không xong,nàng tính vạn tính lại không nghĩ tên kia dám dùng cách lấy mạng đổi mạng này
_" Mọi người cẩn thận,đừng để bản thân chạm vào bong bóng ....."
Truyện khác cùng thể loại
216 chương
985 chương
36 chương
34 chương
56 chương
161 chương
84 chương