_"Nổ cho ta..." Hạ Vũ nói xong,điều động hắc cầu và Thanh Linh Kiếm cùng lên một lúc,đương nhiên ý định là một kích phá tất cả,bởi tính cho cùng cứ kéo dài thế này người bất lợi chỉ có mình mà thôi. Lan Băng Băng nghe Hạ Vũ nói xong,xám mặt,cũng không dám khing nhường,đành gọi Bạch Liên Tiêu trở về.Hành động của hai kẻ trên sàn đấu đột nhiên thay đổi về chiến thuật khiến cho tất cả mọi người đều ghé mắt,biết trận chiến đã đi đến hồi gay cấn Quả nhiên,hắc cầu đâm sầm về phía Lan Băng Băng,mặc cho các tia sét từ phía Lôi Kì phát ra _" Muội định liều mạng sao ?" Lan Băng Băng từ cao hỏi vọng xuống _"Không tính là liều mạng,chỉ nên gọi là quyết dịnh thôi,chúng ta đều hiểu đối phương như thế nào mà,tội gì phải che dấu kéo dài Hạ Vũ cười,dùng toàn bộ sức lực điều động cho hắc cầu tiến lên.Chỉ cần hắc cầu đến được gần Lan Băng Băng,mọi chuyện cũng xem như không còn gì để bàn,nàng hẳn là thắng đi. Bất quá Lan Băng Băng lại có thể dễ dàng đối phó như vậy sao ? nàng ta thừa hiểu ý đồ của Hạ Vũ,vì vậy,cũng bất chấp tất cả,phất ra Lôi Kì _"Nếu muội muốn,đi ra..." Lôi Kì vốn dĩ đang quay quanh Lan Băng Băng,bỗng chốc lao vút ra,cuộn tròn lấy hắc cầu.Hạ Vũ nhì Vậy tái mặt ,Lan Băng Băng nghĩ gì vậy _"Ép chặt cho ta..." Sau câu nói của Lan Băng Băng,Lôi Kì lóe lên ánh sáng tím,sau đó bùng cháy ra,trời đất tối sầm lại,hàng loạt các tia sét thi nhau lao vào phía đó _"Chuyện gì vậy..?" _Bạch Kỉ Hiếu mệt mỏi bên ngoài,quay sang Sở Kì Bá đang nheo mày ngồi bên cạnh hỏi Sở Kì Bá ngồi im lặng,chưa trả lời ngay mà trầm ngâm suy nghĩ,một lúc sau mới chậm chạp lên tiếng _"Lan Băng Băng vô pháp chống lại được hắc cầu của Hạ Vũ,vì thế nàng ta lựa chọn đồng qui vu tận" _"Cái gì mà đồng qui vu tận chứ ? Bạch Kỉ Hiếu kinh hô lên tiếng _" nghĩa là hi sinh pháp khí kia tên gọi là Lôi Kì để phá hủy hắc cầu..." _"Nàng ta lại có thể nhẫn tâm được sao ?" Bạch Kỉ Hiếu thật sự không hiểu được. Với hắn tu vi,thừa sức nhìn ra được lá cờ đang ánh ánh tím hút lôi minh kia không phải là thứ pháp khí bình thường,làm sao có thể lãng phí vì một lần so đấu mà hủy đi chứ. Điều này tựa như đả kích cho hắn,có lẽ thế giới của hắn khác xa rất nhiều so với những người nội môn đệ tử,những gì bản thân ngỡ là trân quí thì đối với bọn họ lại chỉ như vật rác rưởi không đáng giá một đồng nào. Chưa lúc nào hắn thấy bản thân thấp kém như vậy,cũng chưa lúc nào hắn muốn mạnh lên... Sở Kì Bá quay sang nhìn Bạch Kỉ Hiếu,thừa hiểu những gì Bạch Kỉ Hiếu đang nghĩ,nhưng hắn cũng không thể nói là đối với hắn Lôi Kì kia cũng là bảo vật khó gặp,dù cho hoàn cảnh tương tự cũng không liều mạng như Lan Băng Băng,dù có cố nghĩ hết sức cũng không thể giải thích nổi lí do vì sao hai người đó lại cố chấp liều mạng trong trận này như vậy. Không hiểu sao hắn luôn luôn nghĩ rằng Hạ Vũ luôn tranh phong cùng Lan Băng Băng còn có một vài lí do nào khác sâu sa hơn nữa... Hạ Vũ mắt trận trợn tròn,nhìn Lôi Kì đang rung lên từng đợt chấn động,nàng không hiểu được Lan Băng Băng đang tính gì. Bất quá,đây cũng coi như là cơ hội cho bản thân đi,lúc này Lôi Kì xuất hiện,dù ít dù nhiều cũng không thể có nổi sức mạnh như trong nguyên tác miêu tả. Vậy thì _" Phá..." Hạ Kì hét một tiếng,nắm tay xòe ra. Ngay sau đó,không gian và thời gian như dừng lại một giây,rồi bùng nổ bởi ánh sáng và tia lửa điện. Cùng lúc này cả Hạ Vũ và Lan Băng Băng đều cười. Hạ Vũ cười vì nhìn thấy Lôi Kì sau chấn động bị biến thành một tấm vải cháy rách tả tơi,bắn ra bên ngoài. Còn Lan Băng Băng cười vì rốt cuộc thứ đe dọa nàng ta đã được gạt bỏ. Hai người nhìn nhau,đều thấy trong mắt đối phương sự vui vẻ cùng sự khó hiểu. nhưng dù cách nào đi chăng nữa không khí cũng thật sự quá quỷ dị rồi _" Tỷ cũng thật là hào phóng,đem một thứ quí như vậy ra chỉ để chặn một chiêu của muội sao? " Hạ vũ vuốt vuốt tóc,cười cười Lan Băng Băng lại rất bình thản,cũng đáp trả lại _" Rất đáng. So với tất cả,những thứ chế phẩm đó mất thì lại có thể tái tạo lại được. Còn cơ hội như này,mất đi là mất luôn..." _" Cái gì,Lôi Kì kia là chế phẩm ư,làm sao có thể được chứ ?" Hạ Vũ nụ cười cứng đờ,vội vàng hỏi lại _" Vậy muội nghĩ nó là như thé nào ?" Lan Băng Băng ánh mắt sắc lẻm,quét về phía Hạ Vũ,có chút khó hiểu xen lẫn tìm tòi. _" Không có gì..." Hạ Vũ thấy biểu cảm của Lan Băng Băng,biết bản thân đã thất thố,vội vàng cúi mặt. Chuyện này lại là một lần khẳng định những nghi ngờ của bản thân lúc trước là đúng,có điều gi đó rất lạ lùng đang diễn ra,quĩ đạo đang thay đổi,nguyên nhân do nàng xuyên không hay còn do một cái gì khác nữa, những gì vốn dĩ xảy ra dù vẫn sẽ xuất hiện,chỉ có điều thời gian dường như đã đổi _" Nếu thế,chúng ta tiếp tục đi..." Lan Băng Băng cười,đưa tay ra không trung,ngay sau đó Bạch Liên Tiêu từ hư không cứ thế xuất hiện. Hạ Vũ ngỡ ngàng,Lan Băng Băng lời nói quả thực như một chiếc búa gõ mạnh vào tâm trạng của nàng lúc này,khi bản thân tiêu hao quá nửa công lực mà kẻ thù chỉ coi đó như là vui đùa,như vậy nàng còn gì để đấu nữa, Chưa bao giờ Hạ Vũ cảm thấy bản thân ngu ngốc cùng mất tự tin như vậy,rốt cục bản thân cố gắng thật nhiều cũng không thể vượt qua được sao ? _" Vỹ tỷ,tự tin đến cùng,tỷ sẽ làm được mà..." _lời Mễ Ty như có như không truyền đến làm Hạ Vũ đang là một kẻ dưới hố sâu tìm thấy được ánh sáng của lối ra, Nàng biết bản thân lúc này cần làm gì rồi _" Tiêu Dao Quần Hùng..." Lan Băng Băng đưa Bạch Liên Tiêu lên trước ngực,sau đó tung nó lên qua đầu,hai tay làm dấu ấn nhanh đến không nhìn thấy dấu hiệu,người ta chỉ cảm thấy lòe lòe ánh sáng linh khí rơi rớt ra bên ngoài. Sau đó,một cơn lốc hung giữ cứ thế tự nhiên phát ra,chớp mắt đã hình thành. Hạ Vũ còn đang chìm đắm trong suy nghĩ,khi tỉnh lại,đã thấy cơn lốc táp tới ngay trước mặt,bản thân bị một bàn tay vô hình kéo vào trong,chà xát bởi linh khí tựa những dao găm ghim lên người _"a.... Hạ Vũ bị chèn ép tới không thở được,hét dài một tiếng,sau đó bị cơn lốc nuốt trọn...