Sau khi trở về biệt thự . Cô với anh cùng cha mẹ trò truyện một hồi . Đang đắm chiềm trong niềm hạnh phúc . Bỗng cô lên tiếng : " Cha , mẹ con có chuyện quan trọng cần bàn với hai người " Hai ông bà nhìn thấy cô nói đến chuyện quan trọng cũng trở nên nghiêm túc lắng nghe . " Chúng con sẽ đi du học " Cô thấy họ nghiêm túc thì cũng vào thẳng vấn đề . " Sao chứ ? " Sao khi nghe cô nói xong hai ông bà trở nên kinh ngạc . Bà hỏi lại . " Cha , mẹ không cần ngạc nhiên như vậy đâu . Chúng con quyết định sẽ đi du học " Anh thấy vậy liền trả lời bà giùm cô . Cô ngồi kế bên cũng gật đầu phụ họa . " Nhưng tại sao các con lại muốn đi du học ? Trong nước cũng rất phát triển các con có thể học ở đây kia mà . Ở nước ngoài không ai chăm lo cho các con làm sao mẹ yên tâm " Sao khi nghe cô và anh khẳng định bà liền trả lời cự tuyệt . " Không ! Tụi con có thể lo cho bản thân . Chúng con lớn rồi mẹ không cần lo cho tụi con đâu " Cô nói với bà . Dù không muốn nhưng cô cũng phải đi vì bên nước ngoài cô và anh mới dễ dàng làm việc . Huống hồ cô thật sự muốn ở lại bên ba mẹ nhưng nếu như cô và anh ở lại . Mọi việc sẽ khó khăn hơn rất nhiều . Nên chỉ có thể đi là điều tốt nhất . Xin lỗi ba mẹ , con phải bảo vệ hai người nên hãy tha thứ cho chúng con không thể bên cạnh hai người được . " Nhưng ! ... " Được " Bà đang định cự tuyệt thì ông lên tiếng cắt ngang lời bà . Khi nghe ông nói bà rất ngạc nhiên định nói gì đó thì thấy ánh mắt trấn an của ông , sau đó không nói gì nhìn về cô và anh lo lắng hỏi : " Các con thật sự muốn đi sao ? " " Vâng ! " Mắt anh và cô có một tia kiên định khi trả lời bà . Nhìn vào đôi mắt hai đứa con khi thấy tia kiên định trọng mắt họ , bà cũng yên tâm phần nào . Cũng không thể cự tuyệt nữa nên đành gật đầu đồng ý . Thấy cái gật đầu của bà hai anh em cô trở nên vui vẻ . " Các con định sẽ đi bao lâu ? " Ông hỏi . " Chúng con cũng không xác định ." Anh trả lời ông Nghe vậy ông cũng gật đầu không nói gì nữa . Phút chốc căn phòng đang vui vẻ cũng trở nên nặng nề ... Thấy không khí căn thẳng cô liền nhào và lòng bà nói . " Cha mẹ cứ yên tâm , chúng con có thể tự lo cho mình được . Chúng con sẽ rất nhớ hai người . Chờ chúng con trở về , chúng con sẽ cho hai người thấy tự hào về chúng con " Nghe con gái nói vậy hai ông bà liền mỉm cười đầy dịu dàng . Bà hỏi : " Khi nào các con sẽ đi ? " Nghe vậy cô và anh nhìn nhau , như hiểu được ý nhau anh liền trả lời : " Tháng sau chúng con sẽ xuất phát ạ " " Các con định đi nước nào ? " Ông hỏi " Nước Pháp ạ " Cô nhìn ông trả lời . " Ừ ! Thôi được rồi . Các con cũng mệt rồi ăn gì rồi nghĩ ngơi đi . Lát nữa ta sẽ bảo người chuẩn bị giấy tờ cho các con " Ông từ ái nói . " Vâng " Đồng thanh ◇◇ Thoáng chốc đã một tháng qua đi . Hôm nay cũng là ngày anh và cô đi Pháp . Tại sân bay : " Qua đó các con phải tự lo cho mình có biết không , mùa đông nhớ mặc áo ấm vào , phải ăn uống đầy đủ đừng để bị bệnh nghe chưa ... và ...." " Mẹ chúng con biết rồi mà . Mẹ đừng lo nữa " Thấy bà nói nhiều như thế cô liền lên tiếng cắt ngang . Bà đang định nói gì nữa thì anh lên tiếng : " Cha mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe ! Chúng con sẽ tự lo cho mình được " " Ừ ! Chúng ta biết rồi . Các con cũng vậy . Mau lên máy bay đi . Nhớ gọi về cho cha mẹ " Ông nãy giờ im lặng cũng lên tiếng " Vâng ! Chúng con đi đây , ba mẹ về đi " Cô ôm ông bà rồi quay đi lên máy bay . Khi máy bay cất cánh ông bà cũng ra về . Trước khi đi cô đã rơi một giọt nước mắt . Một tháng qua cô đã hạnh phúc đến nhường nào . Đây cũng là lần thứ hai cô rơi nước mắt kể từ khi thảm họa đó xảy ra . Nhưng cô phải đi , đi để bảo vệ họ . Tất cả chỉ mới là bắt đầu cho một trận chiến , gió tanh mưa máu . Họ không vong thì anh và cô tử . TRÒ CHƠI ! CHÍNH THỨC ... BẮT ĐẦU