" Wow ! Cậu chụp đẹp thật " Cô ngồi trên ghế vừa xem hình vừa cảm thán . Mỉm cười với Thiên Bảo " Vậy sao " Thiên Bảo mỉm cười nhẹ với cô , gương mặt tuấn mĩ hơi ửng hồng " Hình như cậu cũng quen cô ấy " Hoàng tử Rin nhìn Thiên Bảo dò xét , nụ cười vẫn hiện trên môi nhưng đáy mặt vẫn là một mảng yên tỉnh " Phải ! Hoàng tử Rin cũng đến góp vui à " Thiên Bảo nhìn ra sự nguy hiểm của hắn liền lạnh lùng trả lời " A ! Tôi đến đây theo lời mời của Hoàng Tuấn " " Ha ! Không ngờ một con chó lang thang lại có thể kết bạn với Hoàng Tử đây " " Ý của cậu là ta hạ đẳng đến mức chơi với chó sao ? " Cả hai người tỏ ra hàn khí , sự căng thẳng bao trùm thì cô khó chịu lên tiếng " Sao cậu lại nói Hoàng Tuấn là chó ? " Lời nói không vui của cô khiến Thiên Bảo bối rối . Liền mỉm cười " Xin lỗi ! Sau này sẽ không nói như vậy nữa " " Ừa ... " Cô gật đầu rồi tiếp tục xem hình , hoàng tử Rin lặng nhìn cô . Đôi mắt hiện lên tia sáng lướt nhanh Cạch ! Tiếng mở cửa vang lên , Hoàng Tuấn đẩy xe lăn của Hàn Tư Tước đi vào . Mỉm cười với cô " Tuyết Tuyết " " A ! Hai anh về rồi à ? Hai anh đi đâu vậy ? " " À ! Giải quyết một số chuyện thôi " Hoàng Tuấn mỉm cười nhéo má cô , hành động này vừa dứt không khí liền trở nên âm lãnh , quay qua nhìn thì hắn thấy Hàn Tư Tước và Âu DươngThiên Bảo với gương mặt âm trầm Cô xoa má rồi chu môi nói " Đau ! " " Ha ha ! Xin lỗi , anh nói cho em nghe chuyện này ... " Hoàng Tuấn nháy mắt tỏ vẻ huyền bí " A ! Là gì ? " Cô háo hức hỏi " Tối nay sẽ tổ chức tiệc bãi biển . Sẽ có rất nhiều bong bóng bay lên trời . Có muốn đi xem không ? " " Đi đi " Cô vui vẻ ôm lấy tay Hoàng Tuấn khiến không khí càng trở nên quỷ dị . " Lại đây " Tiếng nói lạnh lẽo của Hàn Tư Tước vang lên , cô thấy vậy liền lo lắng đi lại " Anh sao vậy ? Không khỏe hả , vết thương có nứt ra không ? " Cô chạm vào ngực Hàn Tư Tước , nơi hắn đã bị thương vì cô mà lo lắng . Hắn thấy vậy liền mỉm cười vuốt ve cái má mịn màng của cô " Không sao " " Hừ ! " Hoàng Tuấn bĩu môi khinh bỉ , còn Thiên Bảo lại âm trầm nhìn những tên nam nhân này mà lo ngại ... ________________ Bầu trời đêm đen với ánh trăng sáng nhạt chiếu rọi , bãi biển với dòng người tấp nập náo nhiệt như lễ hội . Cô háo hức chạy tới chạy lui . Ai cũng vui vẻ cười nói " Đừng chạy nữa , sẽ té đó " Thiên Bảo lo lắng khuyên nhủ cô " Vui như vậy mà hoàng tử Rin với Tước không đi " Cô nhìn đông lại nhìn tây cảm thán " Họ có công việc chính sự cần bàn . Có anh với tên này đi theo em rồi " Hoàng Tuấn mỉm cười xoa đầu cô , liếc nhẹ qua Thiên Bảo " Hừ ! " Tiếng hừ lạnh của Thiên Bảo vang lên , không thèm quan tâm lời nói của Hoàng Tuấn mà tiếp tục chụp hình cho cô " A ! Lại đây " Cô háo hức chạy lại một nơi trình diễn thời trang trên bãi các . " Sau đây chúng tôi xin mời các người mẫu bước lên và bắt đầu buổi lễ BÓNG TRỜI " Tiếng nói MC vang vọng vừa dứt thì bỗng có một tiếng bùm vang lên . Từ đâu bầu trời bay lên những quả bóng màu sắc . Dưới bầu trời đêm nó vừa sáng tạo nên khung cảnh xinh đẹp . Cô ngước lên bầu trời , muôn màu hiện ra ngay tầm mắt cô , mặt trăng lưỡi liềm tỏa sáng dưới màn đêm . Từng cơn gió bay qua khiến những lọn tóc của cô cũng nhẹ nhàng rung chuyển . Đôi mắt tuyệt luân phản chiếu khoảng trời rực sáng ấy , Thiên Bảo chụp lại hình ảnh của cô mà lồng ngực không khỏi đập mạnh " Đẹp quá ... " Tiếng nói cô cảm thán vang lên , khóe môi vươn lên nụ cười nhẹ nhàng . Giờ đây dưới ánh sáng muôn màu cô lại như một tinh linh tuyệt thế . So với màn đêm giống như chỉ làm nền cho cô vậy ... Dù bầu trời có đẹp như thế nào đi nữa thì làm sao nó có thể so sánh với hình ảnh em trong tâm trí tôi ... " Tiếng lòng của cả hai vang vọng trong khoảng trời rộng lớn , giờ đây cả hai tầm mắt đều dõi theo cô . Một lần nữa in đậm hình bóng cô vào tâm trí ... Sau khi bong bóng bay xa , cô liền kéo tay Hoàng Tuấn đi mua thịt nướng , còn Thiên Bảo lại đi theo sau . " Hôm nay vui thật " Cô mỉm cười nói với Hoàng Tuấn " Vậy sao ... em vui là được " " Cảm ơn anh " " ... " Hắn lẳng lặng nhìn bàn tay cô đang nắm lấy tay hắn mà mỉm cười nhẹ . Đôi tay không tự chủ càng nắm chặt cô hơn " Đi trước đi , tôi nghe điện thoại " Thiên Bảo vừa bắt máy để lại một câu rồi đi ra xa " Nè ! Ăn đi " Cô đưa một xiên thịt nước lên miệng Hoàng Tuấn , hắn cũng nghe lời mà cắn " Có ngon không ? " " Ừ ! Ngon " " Hi ! " Cô vui vẻ vừa đi vừa ăn , bỗng nhiên từ đâu lao tới một chiếc xe màu đen . Đôi mắt Hoàng Tuấn nhíu lại , trở nên âm hiểm . Trên xe bước xuống 3 người áo đen . Trên tay chĩa súng lên " Bắt người " Tiếng nói hung tợn khiến cô bất ngờ , Hoàng Tuấn đưa cô núp ra sau lưng mình . Một tên thấy vậy liền xông lên nhưng lại mau chóng bị Hoàng Tuấn vật ngã . " Mau đưa cô gái phía sau cậu cho chúng tôi " " Các ngươi biết ta là ai không ? " Tiếng nói Hoàng Tuấn âm hiểm lạnh lẽo " Là Lê Dương Hoàng Tuấn , một thám tử tài năng và cũng là bạn thâm giao với hoàng tử Rai . " " Ha ! Biết nhiều nhỉ " " Chúng tôi mong ngài hợp tác , đưa cô gái đó cho chúng tôi " " Nếu ta nói không thì sao " " Vậy ... Bắt lấy " " Các ngươi nghĩ đánh lại ta ? " Cả hai tên áo đen cùng nhau xông lên , Hoàng Tuấn cũng bắt đầu đánh với bọn chúng . Cô thấy vậy định chạy đi gọi người tới thì bị một cây gậy đánh vào phía sau ót ngất xỉu . Thấy cô nằm trên bãi cát , Hoàng Tuấn liền hoảng hốt kêu lên chạy về phía cô Một tên thừa cơ hội dùng gậy bóng chày đập vào đầu hắn , khiến máu chảy xuống vầng trán . Đôi mắt xanh đêm mơ hồ nhắm lại rồi gục ngã " Bắt người ! " " Còn tên này ? " " Dù sao cũng là bạn của hoàng tử ... nhưng nếu để cậu ta lại thì chúng ta sẽ bị lộ . Tài suy luận của cậu ta không phải dạng mà chúng ta có thể đối phó ... " " Vậy ... " " Mang đi " Chiếc xe chạy đi dưới màn trời đêm , Thiên Bảo lo lắng chạy xung quanh tìm kiếm cả hai . Nhưng một lát sau nhìn thấy một ít máu trên cát liền cúi xuống chạm vào . Đôi mắt hổ phách lạnh lẽo âm trầm trở nên đáng sợ " Ha ! ... " Tiếng cười nhẹ lạnh lùng lại như một sự uy hiếp mang rợn chứa chan sự tức giận . Khiến người khác run rẫy mà không dám ngước nhìn ...