Cô đưa Hoa Nhi về cung điện của mình , ngồi trên ghế salon cô nhìn về chiếc giường rộng lớn , nơi có một người con gái đang nằm ngủ . Gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt đáng thương , hàng mi cong dài run nhè nhẹ . Cô đứng dậy bước lại tủ đựng rượu rót ra ly thủy tinh , tiếng róc rách vang vọng cả căn phòng thật im tai . Đôi mắt Hoa Nhi từ từ mở ra , để lộ đôi đồng tử cam mơ hồ nhìn lên trần nhà . Khi tiếp thu được ánh sáng , Hoa Nhi mới ngồi dậy nhìn xung quanh . Dựa vào thành giường nhìn đến cô liền kinh ngạc " Tuyết Tuyết ? Ở đây là đâu ? Tại sao chị lại ở đây ? " " Nhà tôi , tôi đưa chị về " Cô lạnh nhạt đi đến bên giường nói , đôi tay đưa lên trán Hoa Nhi xem nhiệt độ " Tôi đem ít cháo cho chị rồi uống thuốc " Cô đứng dậy bước ra khỏi phòng đóng cửa lại , chưa kịp để Hoa Nhi nói gì . Chỉ có thể ngơ ngác nghe theo sự bá đạo của cô . Đôi mắt cam nhìn đến xung quanh mà quan sát , căn phòng này thật rộng lớn và xa hoa . Dừng lại trước khung kính trong suốt có thể nhìn bên ngoài cửa sổ , bầu trời đêm với những vì sao sáng chiếu rọi . Thật yên tĩnh và thanh bình ... Khoảng 10 sau cô quay lại với bát cháo nóng hổi và ly sữa tươi đưa đến trước mặt Hoa Nhi , Hoa Nhi cũng mỉm cười nhận lấy ... " Cảm ơn " Cô bước ra ban công mở khung cửa kính , đi ra ngoài cô ngồi xuống chiếc ghế được đặt sẵn . Trước mặt cô là một cái giá vẽ tranh rất lớn , Hoa Nhi nhìn thấy cũng phải kinh ngạc ... " Em vẽ tranh sao ? " " Ừ ! " Cô lạnh nhạt trả lời , cầm bút nhìn lên bầu trời bắt đầu vẽ . Không gian bắt đầu trở nên im lặng , sự tĩnh mịch bao trùm lấy bóng đêm tạo nên cảm giác hài hòa và lạnh lẽo . Hoa Nhi khi ăn trong liền nhìn đến cô , đôi môi đỏ mọng mỉm cười nhẹ " Em thật giỏi " " Chỉ là vẽ tranh , không có gì là giỏi cả " " Em vẽ rất đẹp , nó rất lạnh và sống động " " ... " " Chị kể cho em nghe một câu chuyện , nó đã từ rất lâu rồi . Kể về một tình yêu dưới vì sao đó , lúc trước có một đôi trai gái đã gặp nhau trong khu rừng . Cả hai đều đi cấm trại , và đã gặp mặt nhau khi đang ngắm trăng . Không gian lúc ấy như là một thế giới riêng của cả hai vậy . Người con gái xinh đẹp với chàng trai tuấn mĩ , tất cả hợp lại thành một khung cảnh thật đẹp . Cả hai vừa gặp đã yêu , đã cùng đứng dưới bầu trời rộng lớn với những vì sao ấy nói lên lời thề non hẹn biển . Thế là cả hai đã qua lại với nhau suốt 3 năm trời , và quyết định đi đến hôn nhân . Họ đã sinh ra hai đứa con gái , cả hai đứa bé đều được xem như bảo vật của họ . Nhưng khi hai đứa trẻ ấy vừa mới lên 7 , 8 tuổi thì cha nó lại phản bội bà. Ông ấy dắt về một người phụ nữ khác và muốn ly hôn nhưng người bà nhất quyết không đồng ý . Thế là sự tranh cãi diễn ra trước mặt hai đứa bé vô tội đó , lúc ấy cả hai cô bé đã hoảng sợ tới mức nào . Chắc có lẽ không một ai hiểu được cảm giác đau đớn đó .... Thế là trong lúc gia đình không hòa hợp thì đã bị một nhóm người xông vào tàn sát gia đình họ . Người phụ nữ vì đỡ thay chồng một phát đạn mà ngã xuống , trước khi bà trút hơi thở cuối cùng đã nói lên N...những vì sao đã thực hiện điều ước c...cho hai ta và tạo nên kết tinh tình yêu là hai đứa bé ấy . Nhưng có l..lẽ duyên nợ của chúng ta đến đây là chấm dứt , anh hãy bảo vệ nó có được không ? Em mãi yêu anh và xin giải thoát cho anh ngay bây giờ . Chỉ m..mong anh hã...y sống thật h...hạnh p..h...úc . Mẹ yê..u các con Khi bà nhắm mắt lại thì người đàn ông gào thét như điên , ông khóc cho nỗi đau mất đi tình yêu của chính mình . Lúc ấy hai cô bé đang lẫn trốn nơi góc tủ và chứng kiến mọi việc . Ông đã cầm lấy khẩu súng và tự sát , để lại hai đứa trẻ . Ông đã mỉm cười và nói lời xin lỗi , thấy cha mẹ của mình đang dần ngã xuống hai cô bé ấy đã khóc thật nhiều nhưng vẫn không có cách nào cho cha mẹ mình sống lại . Nước mắt lúc ấy đã hòa quyện vào nỗi đau khiến cho nó trôi đi theo vũng máu ... Tất cả kết thúc như một bộ phim đẹp , chẳng phải sao ? " Hoa Nhi bi thương nói ra từng chữ một , cô lắng nghe mà chỉ có thể im lặng . Cô hiểu câu chuyện đó có ý nghĩa gì và hai đứa trẻ ấy là ai . Nỗi đau của Hoa Nhi cũng đang dần tản mát ... " Một kết thúc rất đẹp , đó sẽ là hành trình và một thăng trầm trong cuộc đời của hai đứa bé ... Nó phải tự đứng dậy " Lời nói của cô khiến Hoa Nhi kinh ngạc nhưng vẫn mỉm cười nhẹ nhàng " Nhưng đó cũng chỉ là hai đứa trẻ sống trong hạnh phúc , có phải quá sớm để chúng chấp nhận nỗi đau lớn như vậy hay không ? " " Không gì là quá sớm cả , có những đứa trẻ từ lúc sinh ra đã bị bỏ rơi và phải nhẫn nhịn sự khinh rẻ của kẻ khác . Nếu như nỗi đau như thế mà cũng không vượt qua thì chẳng xứng đáng để bước tiếp " " Đúng vậy ! Còn có những đứa trẻ bất hạnh hơn rất nhiều ... " " Thế giới này vốn là một trò chơi , vì thế hãy chơi thật nhiệt tình và dừng đúng lúc " Cô đứng lên đi vào trong cầm ly rượu nhấm nháp , Hoa Nhi mỉm cười nhìn cô " Em thật không tầm thường " " Ồ ! Tôi nghĩ mình rất bình thường " " Em thật khó đoán ! " " ... " " Em có biết vì sao chị muốn bảo vệ Hoa An không ? Vì nó là đứa em gái duy nhất và là người thân cuối cùng của chị . Chị sẽ dành tất cả tình yêu thương cho con bé , bảo vệ nó cho dù đánh đổi cả tánh mạng này . Chị sẽ không hối hận vì việc mình đã làm , chỉ mong nó sẽ hiểu được và quay đầu trước khi quá muộn màng ... " Không khí trong căn phòng bắt đầu im lặng , cô đứng đó lặng nhìn Hoa Nhi , cô như thấy được Linh Đan trong con người cô ấy vậy . Có lẽ cảm giác đặc biệt cô dành cho Hoa Nhi hay Y Nhu đều là vì một phần trong họ đều có một thứ gì đó giống Linh Đan ... Cô bước ra ban công ngắm nhìn bầu trời mà mỉm cười dịu dàng , Hoa Nhi thấy được điều đó liền kinh hãi không thôi . " Chị rất giống một người con gái ... " Hoa Nhi nhìn đến mà thất thần , nụ cười dịu dàng đó là lần đầu tiên Hoa Nhi nhìn thấy trên khóe môi cô ... " Không ngờ em cũng biết cười dịu dàng như vậy ... " Cô không nói gì mà cất lên giọng hát trong trẻo ngọt ngào nhưng đầy đau đớn " Những năm này , chỉ một mình " " Gió cũng qua , mưa cũng lội " " Đã có nước mắt , đã có lỗi lầm " " Vẫn nhớ rằng luôn giữ điều gì ... " " Chỉ biết trân trọng mới hiểu ra " " Biết quay đầu , biết nhìn lại " " Luôn có giấc mơ , luôn có bạn ... ở trong tim " " Bằn hữu một đời đi bên nhau " " Những ngày đó không còn trở lại " " Một câu nói , một đời người " " Một tiếng lòng , một ly rượu " " Có bằng hữu không còn cô đơn " " Một tiếng bằng hữu bạn đã hiểu " " Vẫn còn đau , vẫn còn khổ " " Nhưng tất cả ... chỉ là tro tàn .... " Cô hát một đoạn nhạc như nói lên nỗi buồn và tưởng niệm , trên trời xẹt qua một ngôi sao băng sáng . Thật nhanh ... " Là sao băng " Hoa Nhi thốt lên nhẹ nhàng , cô cũng mỉm cười nói " Phải chi nó có thể thực hiện được điều ước như mọi người từng nói " Lời nói của cô có thể nghe ra sự đau đớn và nhớ nhung , Hoa Nhi dỳ không hiểu nhưng vẫn mỉm cười " Cô gái đó rất quan trọng với em ? " " Một người bạn ... " " Cô ấy thật may mắn " " Không ! Cô ấy xui xẻo mới làm bạn với một con ác quỷ như tôi ... Tôi tự hỏi trời , tại sao lại không cho thần phù hộ cô ấy thoát ra con ác quỷ này . Cô ấy xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc hơn ... thay vì ... CÁI CHẾT " Không gian tối đen phản phất lấy nỗi đau của cô , tất cả như một lần nữa trỗi dậy khỏi vực sâu . Ác quỷ và thần liệu có thể hòa hợp , hay là kẻ thù không đọi trời chung . Tình bạn đẹp đã biến mất mà thay vào đó là ... một giấc mơ ...