Nữ phụ thiên tài! nổi danh thế giới!
Chương 19
Khi quay trở lại . Cô đã thấy anh ở đó đứng đợi mình . Liền đi lại . Thấy cô trở lại anh liền nói :
" Xong rồi "
" Ừ "
Thế là hai người bước vào quán ăn để ăn trưa . Ngồi xuống chiếc bàn cô và anh bắt đầu gọi món :
" Một phần mỳ ý " Cô nói
" Ly cà phê " Anh
Khi nhân viên phục vụ đi cũng là lúc cô nghe thấy một giọng nói ngọt ngào ( giả tạo ) vang lên :
" Tuyết Tuyết cậu cũng ở đây ăn à "
Cô và anh quay lại hướng phát ra giọng nói thì thấy một đôi nam nữ đang quàng tay nhau đi về phía cô . Không ai ngoài nữ chủ đại nhân và một nam chủ khác . Cô ta hôm nay mặc một chiếc váy trắng hai dây . Mái tóc xõa dài dính vào cơ thể quyến rũ . Đôi mắt lục bảo to tròn nhìn với phía cô mang theo tia đắc ý . Đôi môi mỉm cười đầy ngọt ngào . Còn chàng trai bên cạnh cô ta là một trong những nam chủ . Hắn là một bang chủ hắc bang được mời vào lễ hội này với tư cách là đối tác làm ăn . Hắn có mái tóc màu xanh dương và đôi mắt đen sắt bén . Mũi cao . Môi mỏng bạc mím lại đầy lạnh lùng . Bộ âu phục đen tôn lên sự sang trọng và lãnh đạm của hắn . Đặc biệt rằng đôi mắt hắn lúc nào cũng mang theo sự hận thù được cất giấu rất kĩ . Nhưng điều đó không có nghĩa là có thể qua được mắt cô và anh ( Hắn quả thật rất mỹ nga )... Cô ta và hắn quen nhau khi cô ta cứu hắn lúc hắn bị thương . Và nãy sinh hứng thú với cô ta . Hắn tên là Dương Khang và cũng là anh trai của Dương Minh . Hắn là một đứa con rơi , nên từ nhỏ đã có hận thù với Dương gia vì không công nhận hắn , chỉ xem Dương Minh là đứa con , đứa cháu duy nhất của Dương gia . Nên đến nay hắn và Dương gia luôn đối chọi gây gắt với nhau , xem nhau như kẻ thù ngàn kiếp . Và tất nhiên Dương Minh cũng chẳng hề ưa hắn hay xem hắn là anh trai của mình . Hai người như nước với lửa vậy . Nhưng rất tiếc không ai biết được điều này , kể cả Mộ Dung Bảo Yết . Mãi đến gần cuối truyện , sự thật mới được phơi bày .
Thấy cô ta bước lại gần mình cô liền lấy cây kẹo mút trọng miệng ra cười nhẹ với cô ta và nói :
" Phải ! Có gì sao ? "
" A ! Không có gì . Chỉ là tớ thấy thắc mắc sao cậu không đi tham gia lễ hội mà ngồi đây ăn thôi "
" Trưa rồi ! Không được đi ăn sao ? " Nghe cô ta nói vậy cô liền nhếch miệng hỏi lại
" A ! Không phải . Cũng đúng nhở . Tớ và Khang ca cũng đang đi ăn đây . Nãy giờ tham gia nhiều trò chơi quá cũng hơi đói rồi " Cô ta nói mà còn ôm sát cánh tay của hắn như khoe khoang và đánh dấu chủ quyền vậy . Nhưng cô ta đâu hay từ đầu tới cuối hắn luôn nhìn cô , thậm chí còn có tia kinh ngạc và si mê . Nhưng những thứ đó quá nhanh làm cô ta không chú ý và bắt kịp được . Và những gì trong mắt hắn không thoát khỏi mắt cô và anh . Lúc ấy trong mắt hai người xẹt qua một tia khinh thường và chế nhạo . Nhưng một người lão luyện tình trường như hắn vẫn không hề hay biết .
" A ! Vậy sao . Mà sao lạ thật thường thường tôi đều thấy bên cạnh cô có tới người nam sinh kia mà . Sao bây giờ lại đổi người khác rồi ? " Lúc cô nói xong cũng là khi nhân viên phục vụ đem đồ ăn ra . Cô liền quay qua thưởng thức đồ ăn . Mặc kệ bọn họ . Nhưng cô ta lại nghe ra ý tứ chế nhạo trong lời nói của cô . Liền cười cười nói
" A ! Hai người đó chỉ là bạn tớ mà thôi . Hôm nay họ bận nên không thể đi cùng tớ được " Trong đáy mắt cô ta lúc nói đến hai người kia liền xẹt qua một tia tức giận . Làm sao không giận cho được . Kể từ vụ việc tại căn tin đó họ liền không ngó ngàng tới cô ta nữa . Luôn cho cô ta ăn bơ . TẤT CẢ LÀ DO MÀY . LÃNH THIÊN TUYẾT
" À ! Vậy sao " Cô nói nhưng vẫn cắm đầu ăn mà không nhìn đến họ .
" Ừ ! Vậy thôi bọn mình đi trước nha . Lần sau gặp lại cậu " Nói rồi họ bỏ đi . Nhưng trong mắt của hắn ... Dương Khang hiện lên một tia nuối tiếc .
Khi họ đi cũng là lúc cô aqn xong nên hai người cũng rời khỏi quán . Lúc bước ra cửa trên môi hai người nở một nụ cười đầy sắc lạnh . Rồi cũng nhanh chóng biến mất khỏi đám đông .
Trong góc tối của cửa hàng . Có một người con gái đứng đó . Chứng kiến hết mọi việc . Người con gái nhìn theo bóng dáng cô vừa rời đi nở nụ cười đầy khinh miệt . Giọng nói ác độc , yêu mị vang lên
" Hừ ! Bị người ta làm nhục rồi mà còn lên mặt cho được . Một con chó kiêu ngạo . Để tao xem mày kiêu ngạo đến mức nào " Nói rồi bóng dáng ấy cũng biến mất , ra khỏi trường MYSTERY mà không ai hay biết ...
**** Lễ hội rốt cuộc cũng kết thúc ***** Mọi thứ trở lại bình thường như ban đầu ...
Đang ngồi trong lớp với anh trai . Cô hôm nay diện một cái váy màu trắng tím . Bên ngoài kết hợp với chiếc khăn choàng màu trắng càng tôn thêm nước da trắng sứ mịn màng của cô . Xung quanh chiếc váy là những viên đá cẩm thạch hình bông hoa . Mái tóc bạch kim mượt mà được xõa ra . Đôi mắt phượng tím vô hồn nhìn vào máy tính . Hôm nay cô không mang giày bata nữa mà mang một đôi giày búp bê màu tím đính kim cương . Trên chiếc cổ trắng ngần , mịn màng mang một sợi dây chuyền hình chữ thập làm bằng thạch anh tím . Đôi bông tay hình giọt nước làm bằng thạch anh đung đưa theo từng hành động của cô . Quả thật thường ngày nhìn cô cá tính với những bộ đồ mới mẻ ... nhưng hôm nay cô quả thật rất động lộng người . Cô như một thiên sứ trong hồng trần đầy ánh hào quang tỏa sáng .
Còn anh thì vẫn như mọi ngày với chiếc áo sơmi trắng . Quần tây . Giày bata . Dù vậy nhưng vẻ đẹp của anh cũng không thể nào làm cho người khác dừng ngắm nhìn . Những ánh mắt si mê , ngưỡng mộ cứ hướng về phía bọn cô ,... cho đến khi GVCN bước vào cùng với 2 học sinh . Một nam một nữ .
Nam sinh với thân hình chuẩn mặc một cái áo thun màu trắng . Quần jean dài . Đi cùng đôi giày adidas . Mái tóc đỏ đen được vuốt qua bên trái . Đôi mắt chứa sự lạnh nhạt , nghiêm nghị . Một soái ca đốn tim bao nữ sinh . Còn cô gái với mái tóc uốn lượn màu đen được buột lệch qua bên phải . Đôi mắt linh động to tròn nhìn quanh lớp học . Môi nhỏ mỉm cười tỏa nắng . Chiếc áo len mỏng màu hồng nhạt kết hợp với cái váy xếp ly đến đầu gối . Trông nữ sinh thật đáng yêu và hoạt bát .
" Chào các em . Đây là học sinh giao lưu sẽ chuyển đến lớp chúng ta . Các em giới thiệu đi . " GVCN lên tiếng
" Xin chào ! Mình là Trương Gia Tuệ đến từ trường Đệ Nhị . Rất vui được gặp các bạn " Nói rồi còn khuyến mãi thêm một nụ cười hòa đồng .
" Tôi là Hoàng Thiên đến từ trường Đệ Nhị . Rất vui được gặp " Giọng nói nghiêm nghị của hắn làm mọi người ngẩn ngơ . Còn hắn thì không quan tâm đến thái độ của mọi người , chỉ đưa mắt liếc nhìn về phía cô . Khi thấy cô ... sự si mê trong mắt của hắn càng thêm rõ ràng làm cho một người nào đó khó chịu .
" Được rồi các em chọn chỗ ngồi đi . Lớp ta hôm nay tự học " Phân phó xong cô giáo bước ra khỏi lớp . Hắn và Gia Tuệ bước xuống chỗ cuối dãy 2 ngồi . ( Hơi xéo chỗ cô nha ) . Lúc thấy cô giáo bước ra . Cả lớp bắt đầu nhao nhao quậy phá . Có đứa thì đi ra khỏi lớp để chơi . Anh thì cũng lấy điện thoại ra nghe nhạc ngủ . Cô thấy không có gì làm liền đi ra ngoài dạo .
Cứ thế cô bước đi trong vô thức . Bóng dáng cô kéo dài trên hành lang yên tĩnh .... Thoáng chốc cô tới một khu vườn đầy đủ các loại hoa . Chắc là khuôn viên trường ... Bước đến cây anh đào ở gần đó . Cô ngắm nhìn những bông hoa lung linh rơi xuống . Bất giác một giọng hát ngọt ngào , trong trẻo vang lên :
" Từng cơn gió thổi bay trong bầu trời "
" Từng cánh hoa , thấp thoáng nơi rừng thơ "
" Từng áng mây bay qua nơi ánh sáng "
" Hình bóng ai đang đứng nơi này "
" Từng lời yêu ngọt ngào cất lên "
" Từng cái ôm , mặn nồng "
" Nụ cười ai làm ta động lòng ... "
" Hình bóng ai khuynh tâm động phách ... "
" Giọng hát ai vang lên như suối dòng "
" Người làm ta đứng ngồi không yên . Chỉ mãi nhớ ... về người "
" Mùa xuân năm ấy ... Ai đã nói "
" Người yêu ta ... nhưng sao giờ ... "
" Tình yêu ấy đã còn đâu ? "
" Người là tiên nữ được phái xuống nơi đây "
" Người là tinh linh đến hồng trần "
" Người làm lòng ta đầy xao xuyến "
" Trái tim này ... đã thuộc về người rồi "
" Anh đào rơi nơi chốn này "
" Hình ảnh người vẫn còn trong tâm trí "
" Nhưng sao giờ hình bóng người chẳng còn "
" Đã không còn nơi đây ... "
Giọng hát ngọt ngào , thanh thúy như một cơn sóng nhỏ đi vào lòng người . Những cánh hoa anh đào rơi xuống , chiếc áo choàng mỏng và mái tóc dài tung bay trong gió . Cô như một thiên thần xinh đẹp ... đi vào lòng người . Những bông hoa trong vườn cũng đung đưa trong gió . Càng làm tôn thêm vẻ đẹp khuynh thành ... Liệu thế gian này có người nào có thể đẹp như cô ? Sẽ có ai như một tinh linh đi vào lòng người như cô ? Cô như ảo ảnh vậy ... nó sẽ biến mất khi người đụng vào hay bước lại gần . Đây như một mộng cảnh ... được vẽ nên bởi tạo hóa . Nhưng sau sự khuynh thành tuyệt luân ấy . Liệu có ai biết rằng đó là cả một bầu trời đầy nguy hiểm . Như những tử thần được đưa đến ... để phán xét người đời ... Khiến họ yêu ... nhưng không thể hận ... Khiến họ say mê ... nhưng không thể ... chạm vào . Rồi đây sẽ là những bắt đầu của những cơn ác chiến . Những toan tính và âm mưu . Những tình yêu sâu đậm nhưng chẳng thể có kết quả ... Những kẻ hi sinh vì một ... tinh linh trong lòng họ ... Rồi sẽ ra sao ? ...
Khi hát xong cô đã bước đi ,... rời khỏi khu vườn đầy mộng ảo ấy . Nhưng cô có biết rằng đã có những con người chứng kiến hết thảy cảnh đẹp ấy ? . Cô bước đi để lại sự ngỡ ngàng , si mê , và cả một khoảnh khắc đầy lưu luyến trong tim họ . Mà có lẽ cả đời này họ sẽ chẳng thể nào quên ... cho những con người ... sẽ có trong ... cuộc chiến của định mệnh ....
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
61 chương
6 chương
25 chương
15 chương