Sáng ngày hôm sau. Tại sân bay quốc tế xuất hiện một cô gái vô cùng xinh đẹp, khiến ai đi qua phải bất giác đi chậm lại vài bước để nhìn thấy mặt cô, nhưng cô gái dường như phớt lờ mọi thứ xung quanh chỉ nhìn đồng hồ tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. “ Không phải nói 9 giờ sao, bây giờ đã 10 giờ rồi. Mộc Thiên Kì, đây là đang muốn thử thách tính nhẫn nại của lão nương.” Cô gái đó không ai khác chính là Giai Nghi, hôm nay cô đến đây để đón Mộc Thiên Kì nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy, khiến cô có chút nóng giận. Ai, ngày nghỉ ngắn ngủi mà mới đó đã nửa ngày trôi qua rồi. Chờ thêm khoảng 15 phút nữa, cô thật sự cảm thấy nếu như Mộc Thiên Kì xuất hiện ngay bây giờ Giai Nghi có lẽ không chần chừ mà mắng cho hắn một trận mới hả dạ. Đang lúc định quay người đi về thì cô nghe thấy tiếng của Trần Hạo Nhiên. “ Thẩm tiểu thư đến để đón ai sao? Thật quá là trùng hợp, lại gặp nhau rồi.” Giai Nghi nhìn Trần Hạo Thiên nở nụ cười xã giao chính hiệu, trong lòng không khỏi thầm kêu ‘ đúng là oan gia ngõ hẹp’ nhưng ngoài miệng vẫn bình bình thản thản đáp. “ Đúng vậy, lại gặp nhau rồi. Thật đúng là.... có duyên.” Hai chữ có duyên Giai Nghi cố tình nhấn mạnh. Nghe qua lời nói của Giai Nghi sao Trần Hạo Nhiên lại không nhìn ra hàm ý trong câu nói đó được, nhất là hai chữ ‘ có duyên’ kia, giống như Giai Nghi đang muốn nói đây chính là nghiệt duyên, không muốn cũng phải gặp. “ Nhiên ca ca.” Trần Hại Nhiên đang lúng túng không biết trả lời như thế nào thì nghe được tiếng kêu của Trầm Ngư. Giai Nghi nhìn theo hướng có tiếng kêu thì phát hiện ra Trầm Ngư đang đi về hướng của mình. Giai Nghi trong lòng thầm than, ai đúng là có duyên, rất có duyên nha. Trầm Ngư đi đến bên cạnh Trần Hạo Nhiên khoách tay mình vào tay hắn, mắt nhìn về hướng Gia Nghi tỏ vẻ khiêu khích. “ Thẩm tiểu thư, cô cũng ở đây sao. Cô đến đây để chờ ai sao.” Trầm Ngư mở miệng hỏi nhưng trong mắt lại loé tia đắc ý như nói ‘ nhìn đi, nhìn đi, vị hôn phu của cô đang trong tay tôi, tài giỏi, xinh đẹp thì hay lắm sao’. Nhìn thấy thái độ của Trầm Ngư, Giai Nghi thầm giễu cợt ‘ A, vật đó tôi cũng không cần cô thích cứ hưởng dụng’. “ Đúng vậy, đúng là đang chờ người.” Dừng một lát Giai Nghi lại hỏi “ Hai vị đây là ....” Nhìn vẻ mặt Trầm Ngư đắc ý như vậy, Giai Nghi thật sự không lỡ dập tắt nó, nên cô chỉ hỏi lấy lệ nhưng không ngờ. “ Chúng tôi đến đây để đón ba mẹ, hai người vừa đi công tác về. Cũng sẵn tiện gặp mặt Nhiên ca ca.” Nói đến đây Trầm Ngư trên má nổi lên hai rặng mây hồng hồng đúng chuẩn thiếu nữ ngượng ngùng. Nhưng, ai cái ánh mắt đắc ý kia đúng là phá tan hết mĩ cảnh. Lại nói đến quần áo của cô ta, một thân váy trắng. Ai, nhìn thế nào cũng là chọc người yêu thích. Không giống như Giai Nghi thích màu đỏ của sự sang trọng và thần bí. Hai người họ đứng một chỗ giống như là thiên thần và ác quỷ vậy nhưng ác quỷ này dường như xinh đẹp, khí thế hơn nhiều so với thiên thần nha. “ Tiểu Nghi Nghi bên này.” Bỗng tiếng của ai đó vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người. Ngoái đầu nhìn lại ai cũng thấy hoa mắt, mĩ nam a, cái này là người mẫu có phải không?