- Ân nhi, con mau xuống đây đi! Ta xin con đấy! – Đỗ Phi Nhạn ở dưới mặt đất gào la thảm thiết. Nước mắt tuôn ra cứ gọi là hơn mưa. Tôi nhìn xuống chỗ bà ta, ánh mắt có vài phần đau xót. Dù gì bà ta ở đây cũng là mẹ tôi. Để cho bà ta khóc thảm thương như vậy đúng là có chút bất hiếu. Thế nhưng ai bảo Hoàng Thượng ban hôn cho tôi làm gì?! Không kháng chỉ được thì tôi tự vẫn. Nói tự vẫn là mạnh mồm thôi. Thật ra tôi có nghe qua là hôm nay Hoàng Thượng và tên hôn phu kia tới nên sáng sớm phải trèo lên mái nhà , kề dao vào cổ chơi. Để xem lúc Hoàng Thượng cùng tên hôn phu kia tới có hết hồn hết vía mà hủy hôn không? Mà cho dù không hủy tôi cũng ngu gì tự đi kết liễu đời mình. Có hỏi thì tôi bảo trèo lên mái nhà bắn chim chơi. Sao mà xoắn? - Tiểu muội, muội bình tĩnh hãy xuống đây! – Trần Thiên An nói, tay xua xua mấy tên cận vệ trèo lên mái nhà. Ui giời, đợi mấy tên này lên đến nơi tôi cũng ngỏm rồi. - Dừng lại! Ai bước lên đây ta sẽ chết. – Tôi cầm con dao kề vào cổ, hét lớn. đương nhiên con dao này là dao cùn hóa thạch. Tôi chỉ dùng một ít nước chanh là lại sáng như thường. Mà khoan tôi đang diễn, không thể để bị phân tâm được. Hét xong tôi cố nói bằng giọng méo mó. - Cha, mẹ. Con sẽ không thể ở bên cạnh hai người được nữa! – Nói rồi tôi lấy vạt áo che đi gương mặt của mình. Nhân tiện lấy củ hành xát vào mắt. Thế là mắt tôi cay xè, nước mắt cứ tuôn ra. Hợ hình như tôi cho hơi nhiều thì phải... Cay quá, cay quá! >__