Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 270 : Đô đốc, biểu muội có độc (64)

Có một chân lý được lưu truyền từ đời xưa đến nay: chỉ số thông minh quá thấp thì đừng bàn luận về chính sự. Nếu không, trong nháy mắt, sẽ bị lửa bén vào người. “Giết người không ghê tay, đao phủ, hãm hại trung lương?” - Cứ như nghe được điều gì đó quá mức nực cười, Đường Hoan hỏi - “Chư vị có mặt ở đây đều nghĩ vậy?” Mọi người im thin thít, không gian lặng ngắt như tờ. Tuy rằng rất nhiều người tới xem trò hay nhưng khi bị hỏi như vậy, nào có ai dám đứng ra làm chim đầu đàn, chẳng may bị Diêm Vương của Cẩm Y Vệ phát hiện, có khi còn không biết mình chết thế nào. “Cho nên tất cả mọi người đều dùng cái danh đao phủ để gọi một người ra chiến trường giết địch, nhiều lần rơi vào nguy hiểm chỉ để bảo vệ dân chúng, đất nước?” - Đường Hoan nói cực kỳ châm chọc. “Các người hàng đêm sênh ca[1] ở kinh thành có từng nghĩ tới đương nhiệm đô đốc Cẩm Y Vệ đã phải chịu khổ ngoài biên cương, lấy máu thịt chém giết man tộc, vượt qua núi xác biển máu mới có thể đánh lui man tộc không?” “Các người sống trong nhung lụa, chàng ấy, người đang làm đô đốc Cẩm Y Vệ đã phải trải qua vô số nguy hiểm, dốc toàn lực chém giết tham quan ô lại chỉ để cho các người một bầu trời yên bình thịnh thế.” “Kết quả, trong mắt các người, tất cả những việc chàng ấy làm lại thành đao phủ, lại thành lạm sát kẻ vô tội?” “Xin hỏi, có lần nào Hiên Viên Võ lạm sát kẻ vô tội không? Những kẻ bị xét nhà diệt tộc, có ai oan uổng? Chàng ấy đã từng hãm hại trung lương chưa?” Thần sắc lạnh lùng, giọng nói hùng hồn, từng câu từng chữ Đường Hoan chấn vấn gần như đã bức tất cả dân chúng có mặt ở đây vào ngõ cụt. Đường Hoan là kẻ bênh vực người nhà, từ trước đến nay, cô cực kỳ thiên vị người của cô. Không gian lặng ngắt, Đường Hoan chầm chậm đi ra khỏi Trân Bảo Các trước mắt bao người. Tuy rằng cô không nhìn thấu tâm tư của chàng ngốc to con Hiên Viên Võ, cũng không biết anh muốn làm gì, nhưng cô không thể để người khác tùy tiện hắt nước bẩn lên người anh được. Khi Đường Hoan vừa ra khỏi Trân Bảo Các, quản gia phủ Thụy Vương đã vội vàng chạy tới, nhìn dáng vẻ cứ như đang lẩn trốn ai đó vậy. Đến trước mặt cô, quản gia thấp giọng nói: “Quận chúa, Vương phủ xảy ra chuyện rồi, Vương gia dặn lão nô mang quận chúa nhanh chóng rời khỏi kinh thành.” Lòng Đường Hoan lập tức dấy lên dự cảm xấu. “Xảy ra chuyện gì?” “Lão nô không biết, có Cẩm Y Vệ mang binh lính tiến vào Vương phủ. Vương gia phát hiện, phái lão nô đi tìm Quận chúa.” Đường Hoan cảm thấy mặt mình như bị người ta tát mạnh một cái, cô vừa nói những kẻ bị xét nhà diệt tộc là những kẻ gieo gió gặt bão, Hiên Viên Võ không bao giờ hãm hại trung lương. Hiện tại, chẳng lẽ Vương phủ cũng… “Quận chúa, mau đi với lão nô!” - Quản gia thấp giọng thúc giục. “Không! Ta phải trở về!” Quản gia còn chưa phản ứng, Đường Hoan đã nhanh chóng bước về phía phủ Thụy Vương, Quản gia nôn nóng đến mức dậm chân. …. Trong thư phòng phủ Thụy Vương. Thụy Vương ngồi bên án thư, bình thản nhìn thẳng vào Hiên Viên Võ. “Quả nhiên, lần này thật sự tới lượt bổn vương.” - Giọng nói của ông mang theo vài phần cảm khái - “Không ngờ, bổn vương tung hoành sa trường cả đời mà lại thua trên tay tiểu bối là cậu. Lúc trước bổn vương nhìn cậu không vừa mắt, xem ra, mắt bổn vương không tinh rồi.” “Can đảm, Dũng mãnh không sợ chết, cũng… cực kỳ ngoan độc. Tương lai của cậu rất sáng lạn, đô đốc Cẩm Y Vệ!” Thụy Vương khích lệ Hiên Viên Võ, chỉ là, cách ông khích lệ nghe thật châm chọc. [1]hàng đêm sênh ca: hàng đêm ca hát ăn chơi,.