Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Chương 184 : Tình Của Lâm Nguyệt
Ba ngày sau.
Bên ngoài đảo nhỏ Đông Cực Cung, có ba bóng người chật vật rớt từ không trung xuống.
“Là người nào? Lại dám xông vào Đông Cực Đảo! Hừ”
Đệ tử đống bên ngoài đảo Đông Cực Cung trông thấy có người đến mặt mũi ngập tràn đề phòng tiến lên quát hỏi.
“Làm càn!” Đông Cực Dương một thân loang lổ máu tức giận quát to một tiếng, chặn một đệ tử Đông Cực Cung đi tới, “Mở mắt chó ra ngươi ra xem, xem xem Bổn thiếu chủ là ai!”
“Ngươi là…” Một đệ tử có dáng đầu lĩnh cẩn thận đánh giá Đông Cực Dương, trong lòng kinh hãi, kêu lên, “Ngươi là thiếu chủ ư?”
Thiếu chủ sao? Là thiếu chủ đã trở lại đó sao?
Lời này vừa nói ra, đám đệ tử Đông Cực Cung mặt mũi lộ vẻ vui mừng, vội vã hành lễ với Đông Cực Dương, “Đệ Tử Y Lam Đông Cực Cung tham kiến thiếu chủ! Cung đón thiếu chủ trở về!”
Đông cực Dương nhìn thoáng qua đám đệ tử mặt mũi ngập tràn vui mừng trước mặt, mày cau lại, lạnh nhạt mở miệng hỏi, “Quản sự phụ trách đảo này là ai thế/”
“Bẩm thiếu chủ, là Bạch trưởng lão ạ” Đệ tử đầu lĩnh kia thần sắc cung kính đáp.
“Mang Bổn thiếu chủ đi gặp bà ấy!”
“Vâng!”
Đệ tử kia không dám thất lễ, các đệ tử khác vội vã tản ra, sau đó đi trước dẫn đường. Cả đoàn người đi xa dần, để lại một đám đệ tử Đông Cực Cung mặt mũi ngập tràn mừng rỡ như điên.
“Cuối cùng thiếu chủ đã trở lại!”
“Đúng vậy, thiếu chủ vừa về đến đây, xem đến lúc đó Đại sư tỷ còn có lời nào để nói nữa không…”
“hừ, thiếu chủ mấy ngày nay không có ở đây, toàn bộ Đông cực cung đều do Đại sư tỷ nắm giữ đã loạn thành một đống rồi, hiện giờ thiếu chủ trở lại, nếu mà bị Đại sư tỷ biết được, chỉ sợ sẽ có động tác khác thôi…”
“Cũng không phải thế sao, với tính cách của Đại sư tỷ, tỷ ấy chắc chắn sẽ không tha cho thiếu chủ đâu, đáng tiếc cung chủ lão nhân gia ngài ấy…”
“Được rồi, đừng nói nữa, cuối cùng thế nào, cũng không tới lượt những đệ tử như chúng ta quyết định, ít nhất thiếu chủ trở lại, Bạch trưởng lão các bà ấy cũng không phải chịu uất ức thêm nữa rồi…”
“Đúng thế…”
“Không biết vừa rồi có một nam một nữ trở về cùng thiếu chủ là ai nhỉ?”
“Đó là người thế nào, có liên quan gì tới chúng ta, chuyện của thiếu chủ, đâu phải để chúng ta nói lung tung được? Được rồi, nhanh đi tuần tra là được”
“…”
“…”
Những lời xì xào bàn tán này đều được Lâm Nguyệt nghe không sót từ nào, Lâm Nguyệt lạnh nhạt liếc qua Đông Cực Dương ngập tràn tâm sự, khóe môi khẽ cong lên cười lạnh.
Xem ra tới nơi này cũng không được bình yên đây, hơn nữa tình cảnh Đông cực Dương cũng có vẻ không ổn lắm, xem ra những lời đồn bên ngoài kia đều là thật rồi.
Lúc trước Lâm Nguyệt ở đảo Vạn Điều có nghe nói Đông Cực Cung hiện tại nội loạn, nguyên nhân là bởi cung chủ Đông Cực Cung bị thương nặng hôn mê, mà điều đó làm cho đại đệ tử và con trái tranh quyền.
Giờ nhìn lại, bị thượng nặng hôn mê là giả, trúng độc hôn mê là thật, hơn nữa cung chủ Đông Cực Cung trúng độc là do người Phấn Y Cung ra tay, nếu không phải đúng lúc nàng ở đảo Vạn Điều gặp được Đông Cực Dương, cũng sẽ không muốn liên quan tới những thứ này nữa.
Đoạt quyền sao? Trong lòng Lâm Nguyệt cười chế giễu một tiếng. Đông Cực Dương vì muốn trộm lấy hóa viêm đan, rời khỏi đảo Đông Cực, hiện tại không biết cung chủ Đông Cực Cung còn sống nữa không?
Nếu là chết, đến lúc đó sợ nàng lại chẳng có chỗ nào an toàn, mà việc nhà Đông cực Cung, nàng chẳng có hứng đi quản.
Ba ngày trước, nàng và Đông cực Dương ở đảo Nguyệt gần đó chạy thẳng một mạch tới Đông Cực Cung, dọc đường đi họ mấy lần bị bại lộ hành tung, nhiều lần bị người Phấn Y Cung truy sát, thậm chí có mấy lần suýt nữa bị chết, vào lúc đó trong lòng nàng đã cảm thấy có điểm kỳ lạ rồi.
Theo lý mà nói, Đông cực Dương thân là thiếu chủ Đông cực Cung, dù còn chưa tiếp nhận ngôi vị cung chủ, nhưng chuyện hắn rời khỏi Đông cực Cung lâu vậy, Đông cực Cung cũng nên phái người tới đón hắn mới đúng, dù sao thân phận thiếu chủ Đông Cực Cung cũng cực kỳ tôn quý mà.
Nhưng họ trở về dọc đường đi Đông cực Cung này, ngoài gặp kẻ địch liên tiếp ra, gặp cả yêu thú nữa, cũng chưa từng gặp qua một người Đông cực Cung nào, thậm chí ở cuối cùng họ thành công tiếng vào phạm vi thế lực Đông cực Cung, vẫn còn gặp hai nhóm tu sĩ không rõ lai lịch vây giết, những kẻ đó đến cùng là do ai phái tới, chưa nói đã rõ.
“Thiếu chủ!”
Lúc nhóm Lâm Nguyệt đi sâu vào trong sân, một nữ tử tủng niên đã tiến lên đón chào, cung kính hành lễ về Đông cực Dương.
“Bạch Trưởng lão, sao người lại ở chỗ này thế? Mẫu thân đâu? Lúc ta rời đi không phải bảo ngài coi mẫu thân cẩn thận sao?” Đông cực Dương thấy nữ tử trung niên kia, vội vã hỏi.
“thiếu chủ, người trước tiên cứ vào đã, lão phụ sẽ bẩm báo tỉ mỷ với ngài” Bạch Trưởng lão nhìn Lâm Nguyệt và Diêm tinh Vân quấn chặt trên người nàng một cái, hơi do dự hỏi, “Hai vị này là?”
“Vị này là Lâm tiên tử, nàng ấy là luyện đan sư, còn vị này…” Nói tới Diêm Tinh Vân, Đông cực Dương hơi do dự chút mới nói,. “Đó là bầu bạn của Lâm tiên tử”
Hắn vừa dứt lời, cảm giác mình bị Lâm Nguyệt lạnh lùng liếc qua, lập tức bất giác ho khan một tiếng, giả vờ như không có việc gì lướt nhìn qua chỗ khác.
Thấy rõ bộ dạng chột dạ của Đông Cực Dương, khóe miệng Lâm Nguyệt hơi giật giật một tý, đúng là vẫn còn không nói rõ được quan hệ giữa nàng và Diêm Tinh Vân, dù sao hiện tại mặc dù Diêm Tinh Vân không có thần trí, nhưng lại không hiểu vì sao, rất thích gần gũi nàng, hơn nữa đặc biệt là cố chấp ôm lấy eo nàng, động tác của hai người họ lọt vào trong mắt người khác, đúng thật là có chút mờ ám.
Nhưng Bạch trưởng lão lại không để ý tới mấy người khác thường, sau khi nghe thấy lời Đông cực Dương nói, trên mặt lập tức lộ ra vui mừng, mở miệng hỏi, “Thiếu chủ, vị Lâm tiên tử này có phải….”
Mới nói được một nửa, Bạch trưởng lão dừng ngay lại, lặng lẽ liếc nhìn chung quanh, sau đó cõi lòng đầy hy vọng nhìn thẳng Đông cực Dương.
Đông Cực Dương khe khẽ gật đầu, Bạch trưởng lão lập tức lộ ra vẻ kích động, nhưng nhanh chóng thu ngay lại, nói với Đông cực Dương, “Thiếu chủ, chúng ta đi vào nói chuyện”
Cả đoàn người đi vào trong nhà, Bạch Trưởng lão vẫn không yên tâm bày ra một cấm chế cách nguyệt, lúc này mới xoay người lại, nói với Đông cực Dương, “Thiếu chủ, cuối cùng ngài đã trở lại rồi, nếu ngài không trở lại, cung chủ chỉ sợ cũng bị…”
Nói đến đây Bạch Trưởng lão lại nhìn Lâm Nguyệt một cái, không nói hết nữa, song ý biểu hiện ra lại cực kỳ rõ ràng.
Đông Cực Dương thấy Bạch Trưởng lão có bộ dạng cẩn thận vậy, định nói gì đó, nhưng lại bị Lâm Nguyệt cướp lời trước, “Đông cực Dương, ở đây có nơi nào yên tĩnh chút không?”
“Có, lão phụ đây sẽ bảo người dẫn Lâm tiên tử đi”
Nói xong, ngón tay vừa động, một luống sáng trắng bắn ra, Bạch trưởng lão mới cười nói với Lâm Nguyệt, “Bên ngoài là bởi vì có Lâm tiên tử dẫn đường, Lâm tiên tử có thể ra ngoài là được!”
“Vậy làm phiền Bạch Trưởng lão rồi!” Lâm Nguyệt cười nhạt một tiếng, ôm lấy Diêm Tinh Vân xoay người rời đi.
“Lâm tiên tử không cần khách sáo”
Bạch trưởng lão thấy Lâm Nguyệt thức thời như thế, vô cùng hài lòng, đồng thời hoài nghi trong lòng với Lâm Nguyệt cũng vơi bớt đi mấy phần.
Đông cực Dương nhìn theo bóng lưng Lâm Nguyệt khẽ nhíu mày, trong mắt chợt lóe sáng, nhưng không nói gì thêm.
Bên trong tĩnh thất.
Lâm Nguyệt lẳng lặng nhìn thiếu niên dựa sát vào lòng nàng, mãi một lúc lâu, mới thở dài một cái, ngón tay nhỏ điểm nhẹ lên mi tâm của thiếu niên chút.
Theo động tác của Lâm Nguyệt, thần sắc hai mắt vốn dại ra của thiếu niên đột nhiên khép lại, thân hình mềm mại ngã thẳng vào trong lòng Lâm Nguyệt.
Đỡ thiếu niên hôn mê nằm cẩn thận, lúc này Lâm Nguyệt mới nghiêm nghị dùng ngón tay đè lại mi tâm thiếu niên, sau đó dùng tinh thần, tiến sâu vào trong biển ý thức của thiếu niên.
Trong thức hải của thiếu niên, chung quanh một mảng sương mù trắng, mà màn sương mfu trắng kia không phải là thuần trắng như trong óc tu sĩ bình thường, mà có dính chút màu xám.
Lâm Nguyệt nhìn sương mù hỗn tạp màu xám kia, trong lòng thấy nặng nề thêm.
Nhưng thứ sương mù xám kia nếu như nàng đoán không nhầm, hẳn là do Khống Thần Đan tạo thành, Khống Thần Đan đều có độc tố khống chế lòng người, nhưgnx độc tố kia nếu xâm lấn trong cơ thể, sẽ nhanh chóng chiếm cứ thức hải của tu sĩ, sau đó biến biển ý thức hóa thành một mớ hỗn độn, cũng chính vì thế, nên mới có thể khiến cho con người ta mất đi thần trí.
Nói trắng ra là, những thứ sương màu xám này thực ra là độc tố của Khống Thần Đan, với thần thức thần hồn của tu sĩ đều có thương tổn cực lớn, nếu đổi lại là người khác, thì giờ phút này dù biết rõ Diêm Tinh Vân trúng Khống Thần Đan, cũng chẳng cách nào tiến vào trong óc hắn để quan sát cẩn thận được, nhưng Lâm Nguyệt thì lại khác, nàng vốn là độc tu, hơn nữa còn tu luyện là hương độc hiếm có thời thượng cổ có liên quan công pháp, có hương độc hiếm có thượng cổ bảo vệ, những độc tố này không ảnh hưởng gì tới nàng cả.
Thần hồn Lâm Nguyệt tản ra chung quanh thàn mà sương mù hồng phấn, những màn sương mù hồng phấn này vây quanh nàng, những sương mù màu xám kia không dám tiến gần, có hương độc hiếm có mở đường, Lâm Nguyệt lần tìm thần hồn của Diêm Tinh Vân ở trong óc.
Ước chừng khoảng một nén hương, cuối cùng Lâm nguyệt cũng tìm được thần hồn của Diêm Tinh Vân ở tận sâu trong thức hải, thần Hồn Diêm Tinh Vân là một đoàn ánh sáng màu vàng kim mờ nhạt, mà giờ khắc này cả đoàn ánh sáng ấy ngập tràn một màu xám nồng đậm, ánh sáng của luồng sáng đó cực kỳ ảm đạm yếu ớt, lặng lẽ bị những sương mù xám trắng vây chặt một chỗ không nhúc nhích.
“Diêm Tinh Vân, huynh có nghe thấy ta nói chuyện không?” Lâm Nguyệt yên lặng nhìn khối ánh sáng yên tĩnh kia, lông mày cau lại, cẩn thận phát ra thần niệm bản thân.
“Diêm Tinh Vân, ta là Lâm Nguyệt, huynh có nghe thấy không?” Mãi lâu mà chẳng có bất kỳ hồi đáp, Lâm Nguyệt lại phát ra thần niệm lần nữa, trong lòng có bất an mơ hồ.
Nàng lúc trước có tra được tài liệu liên quan tới Khống Thần Đan, trên tài liệu đó có ghi lại, nếu người bị uống khống thần đan mà không có đủ tính bền bỉ, rất dễ bị độc tố ăn mòn hoàn toàn, cuối cùng biến thành hình nhẫn chân chính.
Nếu người có tâm tính bền bỉ, chỉ cần có thể kiên trì trong một hai năm, chỉ cần bảo trì được thần hồn bất diệt, sau khi độc tố khống thần đan tan dần đi, thì có thể khôi phục lại thần trí.
Lâm nguyệt cũng không biết Diêm Tinh Vân đã uống khống thần đan vào thời gian cụ thể nào, vì thế trước hết nàng phải xác định xem Diêm Tinh Vân bây giờ thần hồn có còn duy trì tỉnh táo chút không, nếu không cho dù nàng có đi giải độc tố, chỉ sợ cũng thành một cái xác mà thôi.
“Diêm Tinh Vân?”
Thần niệm lần lượt phát ra, lại chẳng có bất kỳ hồi âm nào, Lâm Nguyệt càng ngày càng bất an, tâm tình cũng càng ngày càng nặng nề.
Nếu Diêm Tinh Vân thực sự …
Chỉ sợ dù nàng có bản lĩnh thông thiên, cũng chẳng cách nào cứu hẳn trở về rồi! Không có thần hồn, dù nàng có giải độc cho hắn, cũng chỉ được cái xác mà thôi, một cái xác không có hồn, thì cũng chẳng khác gì một cái xác cả!
“Diêm Tinh Vân..”
Nhìn khối ánh sáng kia chẳng có chút phản ứng nào, giọng Lâm Nguyệt bắt đầu run lên nhè nhẹ, có một luồng cảm giác khủng hoảng khó chịu không cách nào hình dung nổi ngập tràn lòng nàng, lần đầu tiên nàng thấy luống cuống chân tay.
Nàng không cách nào tưởng tượng nổi, nếu Diêm Tinh Vân thực sự ra đi, nàng biết làm sao đây? Nàng không muốn tin, cái người thiếu niên từng tụ quanh mình một ánh hào quan đầy kiêu ngạo ấy lại cứ thế mà biến mất, nàng không tin, cũng không dám chấp nhận!
“Diêm Tinh VÂn, huynh không phải nói là yêu thích ta sao? Bây giờ ta đang ở đây, nói chuyện với huynh nè!”
“Diêm Tinh Vân, nói chuyện với huynh được chứ? Huynh nói huynh yêu thích ta, ta vẫn còn chưa đồng ý với huynh, chẳng lẽ huynh lại cam tâm cứ vậy rời đi sao/”
“Diêm Tinh Vân, nếu hiện giờ huynh tỉnh lại, mặc kệ cái gì, ta đều đống ý hết với huynh…”
“Diêm Tinh Vân, đừng có chết, được không/”
Nhìn khối ánh sáng không nhúc nhích, trong lòng Lâm Nguyệt chua xót vô cùng, một cơn đau đớn khó hiểu ngập tràn đáy lòng, gần như khiến nàng không thở nổi.
Người thiếu niên này, người mà cứ lúc nào cũng luôn miệng nói thích nàng ấy, đã từng bị nàng làm tổn thương, cũng mấy lần mạo hiểm chìa tay ra giúp đỡ nàng, sau khi nàng đi vào cái thế giới này, là người thiếu niên duy nhất cho nàng sự ấm áp..
Chẳng lẽ hắn cứ vậy mà rời bỏ nàng đi sao? Diêm Tinh Vân, huynh sao dám làm vậy chứ? Huynh nói là huynh yêu thích ta, ở lại đợi ta tiếp tận huynh thì huynh lại rời bỏ ta mà đi, huynh sao dám làm thế chứ, sao huynh dám thế chứ!
Diêm Tinh Vân, nếu huynh chết rồi, ta sẽ hận huynh, vĩnh viễn hận huynh! Nếu huynh chết rồi, ta thề, một ngày nào đó, ta sẽ đem trọn minh giới chôn cùng huynh, kể cả Minh Vương!
Bọn họ là huynh, mà huynh cũng là bọn họ, nếu huynh chết rồi, sao bọn họ có thể sống một mình chứ?
Diêm Tinh Vân…
Diêm Tinh Vân…
Huynh có biết không, ta vốn chẳng có tình gì, nhưng giờ, vì sao ta lại thấy đau lòng chứ? Huynh đừng chết có được không? Ta thật đau quá, thật khổ sở quá…
“Diêm Tinh Vân, đừng chết được không? Hãy sống, để cho ta thử đi thích huynh, đi yêu huynh, ta nguyện ý ở cùng một chỗ với huynh…”
Thần hồn Lâm Nguyệt cẩn thận tới gần khối ánh sáng ảm đạm đó, nhẹ nhàng ở gần kề với hắn, động tác nàng cực kỳ cẩn thận, nhưng trong lòng lại bi thương, tuyệt vọng…
Thần hồn không có nước mắt, nhưng Lâm Nguyệt giờ rất muốn khóc, trong lòng chua xót, đau đớn mãnh liệt, đè nén khiến nàng gần như không thở nổi, khiến nàng lâm vào thống khổ tuyệt vọng cùng cực dưới vực sâu…
“Diêm Tinh Vân..”
Lâm Nguyệt ấp úng thì thào, trong lòng tuyệt vọng hoàn toàn, nhưng đúng lúc này, khối ánh sáng gần kề sát nàng đột nhiên lóe lên, tia sáng lóe lên ấy cực kỳ yếu ớt, nhưng Lâm Nguyệt vẫn cảm thấy mạt thần hồn đó không ổn định.
“Diêm Tinh Vân?” Lâm Nguyệt gần như không tin nổi nhìn thẳng vào thần hồn Diêm Tinh Vân, chỉ sợ là mình nhìn nhầm, cảm giác sai rồi..
“Bé con…”
May quá, tất cả đó không phải là ảo giác, vào thời điểm Lâm Nguyệt cực thất vọng nhất, lại cảm ứng được thần niệm yếu ớt kia của Diêm Tinh Vân.
“Huynh tỉnh rồi…” Trong lòng Lâm Nguyệt nóng lên, nhưng giờ nàng không phải đang ở trạng thái thần hồn, gần như kích động, nước mắt trào ra.
“Huynh còn sống… Ta, ta rất vui…” Thần niệm Diêm Tinh Vân cực kỳ yếu ớt, yếu tới mức khiến Lâm Nguyệt gần như không cách nào nghe rõ hắn nói gì cả.
“Nàng, nàng là vì ta, mới vào tận trong này sao?”
Nghe thấy lời Diêm Tinh Vân nói, lòng Lâm nguyệt vừa chua xót, vừa khó chịu, lại cực kỳ buồn bực.
“Vì nàng… Không hối hận…”
Vì nàng, không hối hận. Lời Diêm Tinh Vân cũng không nói hết, nhưng Lâm Nguyệt lại nghe rất rõ, khối lòng trong veo lạnh lùng chợt rung lên mãnh liệt, một luồng vừa chua xót lại chát song lại xen lẫn ngọt ngào, cảm giác phức tạp sâu trong lòng dâng lên.
Đây là thuộc về tình của lâm Nguyệt, không phải là Nguyệt Thần tôn.
“Ngốc ạ..”
Lâm nguyệt không biết giờ phút này mình nên nói gì, nhưng giờ phút này tinh thần nàng tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Tình thế gian, khó nhất là chạm tới, lại tồn tại cực kỳ mờ mịt, Minh Vương vì không cam lòng, rút đi tình dục của Nguyệt Thần tôn, lại không rút được của Lâm Nguyệt nàng, Minh Vương, đúng là vẫn không hiểu gì hết, lúc trước Nguyệt Thần tôn thống khổ, cũng không hiểu lúc trước Nguyệt Thần Tôn vì sao lại yêu Diêm Sát, mà biết rõ hắn và Diêm Sát cùng một thể, lại vẫn không cách nào thương hắn, tiếp nhận hắn được…
Hiện giờ cuối cùng Lâm Nguyệt cũng hiểu được tâm tình lúc trước của Nguyệt Thần Tôn, nàng không phải không biết yêu, mà ở chỗ yêu người có dung mạo giống nhau, thân thể giống nhau, nhưng tâm hồn lại khác nhau…
Diêm Tinh Vân và Diêm SÁt đều là phân thân Minh Vương, nhưng bọn họ lại bỏ ra toàn bộ tình cảm với Nguyệt Thần tôn, còn Minh Vương mặc dù là một thể với họ, song lại bị ảnh hưởng nhiều hơn là vì bị ép tiếp nhận, hắn có lẽ cũng có tình với Nguyệt Thần tôn, nhưng phần tình cảm ấy lại đến từ Diêm Sát và Diêm Tinh Vân, thật sự không phải xuất phát từ lòng của hắn.
Tâm không đồng nhất thì sao gọi là yêu được chứ?
Phân thân và bản thể, tách ra làm ba người, sau khi dung hợp lại chỉ là một người, nhưng tình cảm thì cũng thay đổi, nó không hề còn thuần túy nữa, không còn nóng bỏng, đã có mấy phần tâm cơ, nhiều phần tính kế, có thể nghĩ lúc trước Nguyệt Thần tôn sau khi đối mặt với việc Minh Vương dung hợp, trong lòng cũng thống khổ rất nhiều.
Mà hiện giờ, nàng cũng bước lên trên con đường Nguyệt Thần tôn đi không lối về, lúc này đây, nàng tiếp nhận không phải là Diêm SÁt, mà là Diêm Tinh Vân, cái người từng tồn tại trong trí nhớ của Nguyệt Thần tôn, là một thiếu niên thuần túy nhất.
Nhưgn cuối cùng nàng vẫn khác hẳn Nguyệt Thần tôn, so với Nguyệt Thần tôn, tâm nàng trong trẻo lạnh lùng, mỏng hơn lạnh, nhưng cũng càng tuyệt tình hơn, nàng tiếp nhận Diêm Tinh Vân, chỉ là bởi Diêm Tinh Vân bây giờ toàn tâm toàn ý với nàng, phần tình cảm này không pha tạp chất, hết sức thuần túy, rất sạch sẽ.
Mà nàng, chỉ là tiếp nhận mà không phải hồi báo, vì thế nàng vĩnh viễn sẽ không giống bi kịch lúc trước của Nguyệt Thần tôn, càng không vì tương lai xa xôi mà đau lòng, khổ sở.
Nàng tiếp nhận Diêm Tinh Vân, chỉ là không muốn mình tiếc nuối, nếu có một ngày, phần tình cảm này không còn thuần túy nữa, nàng dứt khoát chọn buông tay.
Được người yêu, cùng đi với người yêu, cuối cùng lại khác hẳn vậy, nói nàng vô tình cũng được, nàng tàn nhẫn cũng không sao, chẳng qua nàng đồng ý với cầu mong của Diêm Tinh Vân, như mong muốn của hắn mà thôi1
Cho hắn một cơ hội yêu nàng, đề vù cho nàng những phần tiếc nuối đè nặng trong lòng kia. Chỉ thế mà thôi.
“Vì nàng… có ngốc một lần cũng không sao hết…”
Thần niệm Diêm Tinh Vân đứt quãng truyền đến, Lâm nguyệt dừng như có cảm giác được trong lòng hắn vô cùng vui sướng, giờ phút này, tâm hắn cứ vậy chẳng hề giữ lại mà mở ra trước mặt nàng, để cho tim nàng không kìm được run lên.
Trong giờ phút này, nàng gần như muốn chật vật chạy trốn, nhưng nàng cuối cùng vẫn nhịn được.
Lâm Nguyệt, ngươi lúc nào cũng tàn nhẫn, lạnh bạc, vô tình. Nhìn như có tình, song thực chất lại cực kỳ tàn nhẫn ích kỷ tới cực điểm, người như vậy, không xứng có người yêu, không xứng đi yêu người.
Chỉ là biết rõ tàn nhẫn với hắn vậy, nhưng vẫn không muốn buông tay, vẫn tham luyến phần tình cảm ấm áp mà hắn mang tới.
“Diêm Tinh Vân, huynh kiên trì một tý bảo vệ chặt thần hồn của huynh, ta sẽ lên phương thuốc giải độc cho huynh” Không hiểu vì sao, nàng không muốn nghe những lời nói yếu ớt của hắn nữa, không muốn đi cảm thụ phần tình cảm nặng nề kia, nàng chỉ vô thức thay đổi đề tài nặng nề này.
“Được…” Thần niệm thiếu niên ngập tràn vui sướng, nói ngập tràn tin tưởng. Giải độc tố khống thần đan, với Lâm Nguyệt mà nói, là chuyện cực kỳ đơn giản, nàng vốn là độc tu, những độc tố này với người khác mà nói, là trí mạng, nhưng với nàng mà nói, lại là đại bổ hiếm có, nàng chỉ cần lợi dụng hương độc trong cơ thể nàng đem thôn tính những độc tố này là được.
Ở trong óc, Lâm Nguyệt dùng thần niệm khống chế những hương độc hồng phần bắt đầu cẩn thận, từng chút từng chút một cắn nuốt độc tố trong óc Diêm Tinh Vân.
Những thứ độc tố này ở trong óc rất dễ giải quyết, cắn nuốt trực tiếp không những có thể giải độc được cho Diêm Tinh Vân, mà còn có thể gia tăng tu vi nàng không ít, mà phiền toái chính là, túi độc tố bọc thần hồn Diêm Tinh Vân và độc tố trong thân thể Diêm tinh Vân, những độc tố ấy nàng phải nghĩ ra cách khác.
Đặc biệt là độc tốt bọc thần hồn Diêm tinh Vân, đó mới là nghiêm trọng nhất, bởi những độc tố đó sinh liền sít sao với thần hồn của Diêm Tinh Vân, nàng không thể trực tiếp thôn tính thẳng độc tố đó được, bởi vì làm vậy hương độc sẽ gây tổn thương tới thần hồn Diêm Tinh Vân.
Vì thế để muốn thanh trừ sạch sẽ những thứ độc tố bọc thần hồn Diêm Tinh Vân kia, nàng nhất định phải nghĩ ra cách loại trừ những độc tố bọc thần hồn Diêm Tinh Vân ra, như vậy mới có thể thanh trừ hết những độc tố đó.
Theo Lâm Nguyệt phóng ra độc khí hương khói càng ngày càng nhiều, những màu xám tràn ngập trong óc kia bắt đầu náo động, những thứ khói độc màu xám ấy như có linh tính vậy, gặp màn sương mù màu hồng phấn thì kinh hoảng tránh ra, không ngừng vặn vẹo, đến cùng cùng, mắt thấy sẽ không trốn được những làn sương mù màu hồng nữa, thì cùng dung hợp lại thành khối, đánh mạnh về phía làn sương mù hồng, muốn thôn tính lại làn sương mù hồng.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
10 chương
49 chương
53 chương
40 chương
7 chương