Trong đầu Tần Cảnh còn hồi tưởng nửa khắc trước hai người họ cũng chỗ ấy đang thi nhảy cao, ah, Việt Trạch không phải là hình tượng đàn ông lạnh lùng trầm ổn sao? Vậy mà… Ách, ở cùng với Doãn tiểu cặn bã, EQ IQ nháy mắt hạ xuống mức dưới 0 có phải không? Tần Cảnh giờ phút này mồ hôi thánh thót, thêm đầu càng to, SO, đàn ông cô từng ngủ cùng trong quyển tiểu thuyết này đều đã tập trung cả đây, còn y như hai con thỏ đứng trước mặt cô nhảy nhảy với cành anh đào. Cô đột nhiên cảm thấy tiền đồ một mảnh hắc ám, phải không? (“Chị vùng chạy ra ngoài giữa lúc trời tối đen như mực, đen như cái tiền đồ của chị vậy”! chả hiểu sao nhớ đến) Xem cái tình hình trước mắt đấy cũng thấy, hai người này quan hệ không tầm thường, này, hai người rốt cuộc có biết không là cô từng ngủ với người kia? Kỳ thật không phải cô, mà là cái Tần Cảnh ở đây trước khi cô xuyên tới đây kia! Không có một điểm gì quan hệ với cô hết. Chính là, Nếu như vụ việc này có xảy ra bùm xùm, thì người chịu đựng mệt mỏi vẫn là cô, cái người này a! Tần Cảnh thực muốn lệ rơi đầy mặt, vì cái gì tôi lại phải gánh vác trách nhiệm hộ người khác hả!!! Thôi, trước đừng nghĩ nhiều, tối trọng yếu bây giờ là trước hết biết hai người cuối cùng là có cái quan hệ gì! Khi Việt Trạch nhìn thấy Tần Cảnh, cũng không có chào hỏi, chỉ là hơi hơi kinh ngạc nhướn mi. Doãn Thiên Dã không biết bọn họ biết nhau, còn đặc biệt có ý giới thiệu một chút. Tần Cảnh mỉm cười đi qua, nghĩ hắn đã ra vẻ không biết mình, dứt khoát cũng ra vẻ như lần đầu tiên gặp hắn vậy. Cô bị ánh mắt cả hai người hướng đến, thế nào cũng thấy Alexander (nguyên văn đó, nghĩ lại thì chắc là ‘chỉ kém đầu to ra bằng quả núi’ =))) , chỉ có thể im lặng nhìn lên cây anh đào, còn lung tung tìm đề tại cho khỏi lúng túng: “Hai người thật nhàm chán, lại còn ra chỗ này so nhảy cao, hái anh đào!” Doãn Thiên Dã đuôi lông mày xếch lên: “Em thể dục trước giờ luôn không đạt tiêu chuẩn, hơn nữa nhảy cao là kém nhất, đương nhiên ghen tị rồi!” Nói xong, nheo lại mắt đụng cặp tóc của cô một cái, chắc là nhặt một cái lá rụng trên đầu cô đi! Tần Cảnh không chịu phục “xì” một tiếng. Việt Trạch liếc qua đỉnh đầu Tần Cảnh, chỗ ngón tay Doãn Thiên Dã đụng tới, trong mắt lóe lóe, ngay sau đó môi cong lên: “Người học kém thể dục là đáng thương nhất, trên bảng tổng kết môn thể dục đều xếp cuối, còn bị bạn học vây xem, quá thê thảm!” Tần Cảnh:… Cô chính là kém thế dục đấy, thì sao nào!!! Doãn Thiên Dã đột nhiên mắt sáng lên, bỗng nhiên hất cằm, ra hiệu cô nhìn về phía cây anh đào: “Em nghĩ cũng muốn hái hoa anh đào sao? Hôm nay có cơ hội một lần nhảy thật sự cao nha?” Tần Cảnh không hiểu, lại nhìn thấy hai người đàn ông trước mặt giống như cười cười trao đổi ánh mắt, thật có cảm giác như đang âm mưu gì đó, cô vừa định chạy, lập tức bị bốn cánh tay kéo lại. Một giây sau, hai người kia lại xoay người, tóm chân cô nâng lên. Tần Cảnh bị dọa thét một tiếng chói tai, đến lúc phản ứng kịp người đã giẫm một nửa lên hai vai của hai người họ, mà quanh đầu đều bao phủ trong một biển hoa màu hồng. Ngước mắt nhìn, toàn là anh đào. Tần Cảnh sững sờ nửa giây, đẹp quá! Nhưng cô rất thích thú lại cảm thấy sợ hãi, thân thể vừa lệch, trượt xuống, kết quả lại vô cùng ba chấm ngồi lên vai của bọn hắn. Tần Cảnh hận không thể ỗi tên một đấm chết đi. Vừa muốn động thủ, lại phát hiện Tập Vi Lam đang đứng trên hành lang đối diện, hơi hơi híp mắt, thần sắc không rõ là thế nào nhìn ba người họ. Tần Cảnh hạ quyết tâm, dứt khoát đá văng ra tay hai tên kia, từ trên người bọn họ nhảy xuống, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt một cái, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Hai người sao không phải gay a! Hồn đạm!”, sau đó xoay người chạy. (thực sự là mình đã phải search cái từ trộn cơ chết tiệt của QT và nó ra “to be gay”, seriously, dù là đồng ý là hai anh rất có hint, nhưng mà sao chị nói câu liên quan thế! Chị Cảnh: sao >”