Nữ Phụ Đa Nhân Cách
Chương 14 : Chạy
Lúc xe vừa được gửi đến, Đông An liền theo hướng dẫn của nhân Viên xuống tầng hầm nhận xe. Ngồi vào con ferrari đỏ, cô đánh tay lái hướng lên mặt đường. Cô vẫn ung dung không biết một sự kiện đang đón đầu chào cô.
Phía bên chàng trai mang danh ảnh đế lúc nãy, một bộ dạng thanh lịch được thay ra. Khác với tạo hình phòng vệ toàn thân thì Anh đã đổi phong cách thoáng hơn. Một chiếc Áo sơ mi đen, kem theo chiếc quần tây tới mắt cá. Đôi giày đen bọc toàn chân, trên mặt chỉ có mắt kính làm phụ kiện, còn có đeo thêm chiếc khẩu trang y tế.
Sau chuyến máy bay bực bội, hắn chỉnh chu lại bản thân một tí khiến tâm trạng hậm hực cũng bớt đi. Hắn đang hứng trí được gặp người bạn thân của mình, không biết đã bao lâu rồi hắn mới có một kì nghỉ đàng hoàng à. Trong trại thái hưng phấn, hắn ra khỏi cửa sân bay vô tình va mạnh vào một cô gái. Làm cho hắn chao đảo khẩu trang bị rơi ra, mắt kính cũng bị lệch đi.
" AAAAAA..."
Cô gái nhỏ bị va té, đang tính quay lại nạt nộ thì thấy hắn. Vừa ngơ ngẩn được 1s cô đã hét ầm lên. Làm cho hắn với người xung quanh vừa giật mình vừa chú ý tới đây.
" TRỜI Ạ! DIỆP LAM! AAAAA ĐẠI THẦN LÒNG EM!!!! "
Dường như không thể tin được cô tròn to mắt nhìn hắn, cô cảm thấy lòng lâng lâng đó là đại thần. Là ảnh đế là idol lòng cô.
Diệp Lam hắn cũng giật mình, xong mới nhớ khẩu trang che mặt cũng rớt. Hắn muốn dấu cũng không được.
Dường như ngay lập tức, toàn sân bay ngập tràng trong kích động. Tiếng hét của các nữ sinh không thể nói có thể khiến cho người khác điếc luôn cả tai. Hết tốp này tới tốp kia kích động nhào tới chỗ hắn không ngừng hò hét.
"ĐẠI THẦN!!! CHO EM XIN CHỮ KÍ!!! "
"DIỆP LAM, EM YÊU ANH"
"DIỆP LAM, CHỤP CHUNG VỚI EM TẤM HÌNH"
"TRỜI ƠI!!! THẬT LÀ DIỆP LAM"
"EM YÊU ANH ẢNH ĐẾ LÒNG EM"
"DIỆP LAM QUAY LẠI NHÌN EM MỘT CÁI THÔI"
"DIỆP LAM CHO EM XIN SỐ ĐIỆN THOẠI"
...
Một tràng náo động, Diệp Lam nhìn mà mồ hôi hột muốn tuông rơi. Cảnh này quen chứ! Hễ ở đâu hắn xuất hiện là nháo nhào một đoàn. Nhưng là hắn đều có quản lí cùng vệ sĩ đi chung, muốn đứng gần hắn cũng không có cửa. Mà bây giờ hắn chỉ có đơn phương độc mã, hắn cảm thấy số phận con kiến sắp bị dẫm đạp của hắn rồi.
Mặc kệ cô nàng trước mặt hưng phấn chộp lấy hắn, hắn liền tháo ra buông tay bỏ chạy. Thương hoa tiếc ngọc gì chứ, phía sau còn có một đàn kia. Ai thương tiếc cho hắn đây, cho nên ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
70 chương
48 chương
49 chương
53 chương
175 chương