Nữ Phụ Đa Nhân Cách

Chương 12 : Nhầm rồi!

Bỏ mặc một đàn heo kêu gào, cuối cùng cũng tới phòng "cô". Đông An nhớ lúc trước chưa kịp về phòng đã ngất rồi, đây là lần đầu tiên cô vô căn phòng này. Ừm, phải nói căn phòng này đậm chất màu mè nha. Màu sặc sở lộn xộn chưa nói, đồ cái nào cũng phô trương. Nhìn thật nhứt mắt, cũng may là cô không ở đây. Đông An bước tới học trang điểm, mở ngăn kín của hộp trang điểm ra, nếu ai không để ý sẽ chẳng phát hiện nổi. Lấy ra một chiếc khoá nhỏ, thiết kế hình trái tim xinh xắn. Cô cầm lấy mở cửa tủ quần áo, góc dưới bên phải có một ngăn kéo bị khoá. Đông An mở ra chiếc hộp gấm là sợi dây chuyền mỏng, mặt dây truyền là viên kim cương được điêu khắc thành hình nàng tiên. Nhìn vào là biết vật này không tầm thường rồi, vươn tay cô đeo nó lên chiếc cổ trắng xinh của mình, rồi kéo cho nó chui vào trong áo. Đông An đứng dậy cầm luôn theo một chiếc thẻ đút túi, tập hồ sơ cổ phần ở chỗ luật sư của mẹ. Tạm thời cô cũng yên tâm đôi phần, phủi tay nhẹ tay cô đi ra ngoài. Điều làm cô khá bất ngờ là gặp người "anh hiền" ở đây đấy, người sớm giờ chỉ biết im lặng làm mặt than. Mà kệ, hắn ta đối với cô không quan hệ, cứ thế vẫn lạnh nhạt bước ngang qua hắn. "Đợi đã." Lục Tầm Thu khá bất ngờ với thái độ của cô, liền gọi cô lại. Vốn Đông An không ưa hắn, nhưng khi ở trong thân xác này, đối đầu với hắn là sớm muộn. Dù gì phân rõ rạch ròi sớm một chút cũng tốt. "Chuyện gì." Đông An đút nhẹ hai tay vào túi, lười biếng mở miệng. "Lục Đông An, đừng có mà ức hiếp Diệp nhi, chuyện quá khứ tại sao lại cứ bất chấp. Em làm anh quá thất vọng, không thấy hổ thẹn với mẹ trên trời sao? " Lục Tầm Thu nhíu đôi mày, sắc mặt đen thui nói. " Còn gì nữa?" Đông An khẽ nhếch miệng xinh đẹp hỏi. "Diệp nhi có chuyện gì, anh chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho em." Lục Tầm Thu như gằn lên với Đông An, hắn rất tức giận, em hắn lúc nào cũng bày cớ hãm hại Diệp nhi của hắn. Diệp nhi là một con người mỏng manh thuần khiết, hắn sao nỡ để Diệp Nhi bị tổn thương đây. "Phốc xuy —" đáp trả hắn là một tràng tiếng cười của Đông An. Cô nên cười cho cô quá đáng thương, hay hắn quá ngu muội đây? "Lục Tổng à, còn biết mẹ trên trời sao? Ngài nói tôi ức hiếp người? Như thế nào kể tôi nghe thử đi! Bất chấp quá khứ, thứ tôi cứ khăng khăng đấy ngài biết không? Kể tôi nghe thứ ngài biết về quá khứ tôi nào, tôi cũng tò lắm đấy! Ngài nói thất vọng về tôi ư, tôi chưa bao giờ bảo ngài kì vọng. Mà từ khi nào ngài có tư cách để thất vọng về tôi, ngài chưa thực sự quan tâm tôi cả, chẳng qua đó là cái trách nhiệm với người đã khuất đúng chứ. Tôi thật sự hối hận đấy, kẻ tôi từng tôn trọng gọi là anh đấy, thực ra chỉ là kẻ cặn bã thôi! Tôi về để lấy thứ của tôi, căn nhà này thật tởm, tôi nửa điểm cũng không muốn quan hệ." Đôi mắt Đông An hơi híp lại chẳng có ý tốt, cô sớm muộn cũng tính sổ hắn. Cứ thế nói hết ra suy nghĩ cũng chẳng sao cả, cô vốn không muốn thứ gọi là hảo cảm của hắn đâu. "À mà Lục tổng, ngài cũng nhầm rồi. Tôi là Phức Đông An!" Thấy khuôn mặt như táo bón của hắn, Đông An cười ngày càng tươi. Lời nói của cô không chút lưu tình, hắn thông minh như vậy chắc cũng rõ.