Nữ Phụ Chia Tay Hằng Ngày
Chương 116 : Ngoại truyện 4: Quá trình trưởng thành của ba Đường (2)
Edit: Linh Nguyệt
Năm Đường Minh Tuyền lên chín đã học xong tất cả kiến thức bậc tiểu học. Xuất phát từ việc nhàm chán với tri thức mà thầy cô ở trường truyền dạy, cậu liền chạy tới thư phòng của ba mình đọc sách. Cũng bởi vì như vậy, Đường Quốc Tân phát hiện IQ của con mình so với mình nghĩ còn muốn cao hơn.
Cho nên ông liền nhờ bạn lấy được một bộ giáo án sơ trung để Đan Chi Viện dạy cậu. Đan Chi Viện vốn từ đầu đã không để ở trong lòng, kết quả dạy qua dạy lại, phát hiện con mình chẳng những có thể suy một ra ba, mà mẹ nó so với mấy cái bà dạy còn biết nhiều hơn.
Lần này thực sự doạ sợ Đan Chi Viện, tối đó bà hỏi Đường Quốc Tân: “Con mình làm sao vậy? Khi còn nhỏ nó có ăn cái gì hiếm có khác người đâu?”
Đường Quốc Tân đáp: “Chắc là đột biến gen!”
Đan Chi Viện vẫn không quá yên tâm: “Liệu có phải não bộ bị tổn thương không? Người ta sẽ không nói nó thành yêu quái chứ?”
Đường Quốc Tân mắng: “Thời đại nào rồi, còn ở thập niên sáu mươi nữa đâu! Xã hội bây giờ có pháp luật, huống chi con trai chúng ta thông minh như vậy sao có thể như vậy đến? Còn không cho người ta thông minh à?”
Đan Chi Viện liền yên tâm, nói: “Ai da, những năm đó thật sự bắt đi không ít người. Em không cầu nó nhiều tiền đồ, chỉ cần nó khỏe mạnh lớn lên là tốt rồi.”
Đường Quốc Tân thương lượng với bên trường học, Đường Minh Tuyền thực hành hai thí nghiệm, mười tuổi liền lên học sơ tam, nhất thời thiên tài "con nhà người ta" người người mến mộ.
Đi trên đường có ai mà không nói: “Biết con trai Đường Quốc Tân không? Mười tuổi đã lên sơ tam rồi!”
Khi Đường Minh Tuyền đi học có khi sẽ nghe thấy tiếng mắng truyền ra từ nhà hàng xóm: “Đồ ngu xuẩn, mày nhìn Đường Minh Tuyền nhà họ Đường kìa, người ta không cần ba mẹ dạy đã môn nào môn nấy đạt điểm tuyệt đối. Mày thì sao? Mẹ mày giảng tốn bao nhiêu nước miếng mà mày nói bốn sáu hai lăm? Tao đánh chết mày…”
Đứa bé đó vừa khóc vừa rống to: “Ba mẹ người ta sinh hắn ra cho hắn cái đầu thông minh, mà mẹ có cho con đâu.”
Đường Minh Tuyền: “…”
Ngay từ đầu lúc lêb sơ trung, Đường Minh Tuyền còn rất mới lạ, lúc tiểu học còn lưu luyến không muốn chia tay bạn học. Đương nhiên, cái lưu luyến không nỡ chia tay của bọn họ không phải đứng đắn khóc hai tiếng, ôm một cái mà cho nhau một quyền rồi nói: “Huynh đệ, lần này từ biệt không biết khi nào gặp lại.”
Đường Minh Tuyền cũng ôm quyền nói: “Huynh đài yên tâm, lần này tiểu nhân rời đi chắc chắn sẽ tránh làm mất đi thể diện của khu bốn năm ba chúng ta.”
Những người khác cũng trả lời: “Trên đường cẩn thận, lương khô mang đủ chưa?”
Đường Minh Tuyền liền nói: “Gia phụ gia mẫu đã chuẩn bị đầy đủ.”
“Như vậy thì ta an tâm rồi.”
Nói xong mấy đứa rốt cuộc cũng không nhịn xuống ôm nhau khóc lớn một hồi. Lúc này Đường Quốc Tân mới nhẹ nhàng thở ra, đây mới đúng cách từ biệt của trẻ con, vừa rồi là cái quái gì vậy?
Đường Minh Tuyền ôm tâm tình mới lạ lên học sơ trung, vừa vào lớp, nhìn thấy toàn ban cơ hồ đều là mấy đứa trẻ mười bốn, mười lăm tuổi, Đường-mười-tuổi-Minh-Tuyền lập tức bị sốc.
Bởi vì cậu còn rất nhỏ nên được xếp ngồi giữa bàn thứ nhất. Kỳ thi trung khảo sắp tới, lớp học người nào người nấy đều nghiêm túc học tập, ai cũng không có tinh lực đi để ý một cái học sinh mói chuyển trường.
Nhưng lại không cản nổi sự kinh ngạc khi biết học sinh chuyển trường này mới mười tuổi! Đường Minh Tuyền vừa tới, không có bạn, chưa kể vẫn mang bản tính hiếu động của một đứa trẻ mười tuổi nên luôn ngó trước nhìn sau, đi học luôn thất thần.
Thời đại này, có thể đi học là cơ hội thập phần hiếm khó, cũng là cơ hội xoay người duy nhất của những con em nhà nông dân. Cái gọi cá chép vượt Long Môn, chính là chỉ thời kỳ này. Thấy một người ngày ngày thất thần không chú ý không đọc sách, mọi người đều không để trong lòng.
Đường Minh Tuyền muốn kết bạn. Cậu ngồi cùng bàn với một nữ sinh rất xinh đẹp, ở sơ trung nữ sinh phát dục nhanh hơn nam sinh nhiều. Bạn nữ này không tính quá cao nhưng ít nhất cũng hơn Đường Minh Tuyền.
Đường Minh Tuyền viết tờ giấy nhỏ để chào hỏi, nữ sinh không phản ứng. Một là do Đường Minh Tuyền quá nhỏ, hai là do khảo thí sắp tới, không có thời gian.
Ngay từ đầu mọi người còn coi Đường Minh Tuyền là một tiểu thiên tài nhảy lớp thông minh hơn chút đỉnh, kết quả ngay lần khảo thí đầu tiên đã hung hăng vả mặt toàn ban.
Cậu dùng thành tích điểm tuyệt đối mọi môn đạt được danh hiệu thủ khoa, vẻ mặt mọi người cơ hồ không khác gì vẻ mặt của thầy giáo khi nhìn thấy thành tích của cậu, đều là ngoài ý muốn. Phải biết rằng kỳ thi đại học sắp tới, xác suất trúng tuyển đã thấp mà rất nhiều học sinh tuổi đã lớn, giống như ngàn vạn người chen nhau đi qua cầu độc mộc, cơ hội đã ít lại càng ít hơn, có thể so sánh với việc mọi người tranh làm nhân viên như thời đại bây giờ.
Dần dần Đường Minh Tuyền liền phát hiện, bạn học vốn dĩ không thích cậu lại càng thêm không thích. Đường Minh Tuyền vốn dĩ hiếu động hay nói chuyện với mọi người, kết quả một năm học sơ tam căn bản không có học sinh nào nguyện ý nói chuyện với cậu.
Dù sao thì anh thành tích tốt, tìm chúng tôi nói chuyện phiếm đối với anh thì không có việc gì, nhưng đối với chúng tôi lại là đang lãng phí thời gian học tập.
Bởi vậy một năm này Đường Minh Tuyền nói ít hơnhẳn, từ đó về sau cũng dần dần không thích nói chuyện nữa, thậm chí cũng ít cười hơn. Đường Quốc Tân bận rộn công việc, Đan Chi Viện lại không hiểu rõ, hai người đều chỉ cho rằng Đường Minh Tuyền trở nên thành thục hơn.
Sau đó nữa, ngoại trừ im lặng, Đường Minh Tuyền không làm gì cả. Học kỳ năm nhất sơ tam, cậu học xong toàn bộ kiến thức sơ trung. Dù sao thì Trung Quốc thời đó cũng đang bận rộn phát triển từ đống đổ nát, trong chương trình không hề có bộ môn tiếng Anh, chỉ có đại cương giáo dục. Thi trung khảo hay thậm chí thi đại học, học sinh đều chỉ biết hai sáu chữ cái đơn giản cùng một ít từ đơn.
Nhưng đối với Đường Minh Tuyền, đó là chuyện rất đơn giản.
Học kỳ năm hai sơ trung bắt đầu, Đường Minh Tuyền đã từ bỏ việc hoà nhập với lớp, xin Đường Quốc Tân giáo án cao trung, lúc đi học đều đọc mấy cái đó. Nhất thời ánh mắt của mọi người trong ban nhìn Đường Minh Tuyền đều không giống nhau.
Bọn này ngồi đối diện sách giáo khoa còn đang giãy giụa muốn chết muốn sống, mà cậu mẹ nó mà ở đó xem sách giáo khoa cao trung? Hơn nữa một tờ chỉ xem một lần, rốt cuộc là xem hiểu hay không hiểu hả?
Không khí trong ban vì chuyện này mà thêm phần áp lực. Dù sao thì có sự đối lập như vậy, các bạn học đều cảm thấy khẩn trương.
Ngay cả thầy cô cũng tìm Đường Minh Tuyền nói chuyện: “Thầy cô biết con rất thông minh, nhưng hiện tại con là học sinh sơ trung, không nhất thiết phải tìm hiểu kiến thức cao trung. Như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc học của các bạn khác, con thấy có phải hay không?”
Đường Minh Tuyền mặt không biểu tình hỏi lại: “Họ không có ý muốn tiến lên chẳng lẽ còn bắt người khác hạ thấp giống họ? Đây là chỉ số thông minh của heo ạ?”
“Bạn học Đường Minh Tuyền, thầy cô nghiêm túc nói cho em biết, không phải mỗi người đều là thiên tài. Có những việc, có những chuyện mà nhiều người phải tốn rất nhiều thời gian mới học được. Con không thể chỉ vì mình không như vậy mà khinh thường người khác. Đây là vi phạm sự bồi dưỡng của Đảng và quốc gia, chẳng lẽ thông minh liền trở thành người trên người khác sao?”
Đường Minh Tuyền mười một tuổi cúi đầu trả lời: “Con không phải nghĩ sẽ mới có thể, con không yêu cầu bọn họ như vậy, cũng không khinh thường bọn họ. Nhưng dựa vào cái gì mà không cho con học tập?”
Thầy cô liền nói: “Con có thể để về nhà học, không nhất thiết phải học ở trường.”
“Nhưng những điều các thầy cô giảng con đều hiểu hết rồi!” Đường Minh Tuyền đáp.
Thầy cô tức giận: “Hiểu rồi thì nghe lại, củng cố một chút. Không thể bởi vì một mình con mà ảnh hưởng đến bạn học toàn ban.”
Sau đó, Đường Minh Tuyền liền bị chuyển tới bàn cuối cùng, dùng lời của thầy cô thì chính là: “Nếu tất cả đều biết thì vị trí đầu bàn này sẽ nhường cho người có yêu cầu.”
Đường Minh Tuyền một câu cũng không nói, mặt gỗ cầm cặp sách di chuyển.
Chỉ là sau khi về nhà cậu liền thắp đèn đêm đọc, trong lòng thề muốn nhanh chóng đem toàn bộ kiến thức cao trung học xong. Cậu phải rời khỏi cái lớp hiện tại một chút cũng không tốt này, mọi người đều bất hòa không muốn chơi với cậu lại còn bắt nạt cậu.
Tối đến Đường Quốc Tân thấy Đường Minh Tuyền đang đọc sách còn rất vui mừng nói với Đan Chi Viện: “Thằng bé quả nhiên lớn rồi! Trễ thế này còn đang đọc sách, anh chưa thấy nó như vậy bao giờ.”
Đan Chi Viện nói: “Đúng vậy! Nó chưa bao giờ muộn như vậy mà còn đang đọc sách. Nó từ nhỏ đã thông minh, em hầu như không phải dạy nó cái gì. Chỉ là gần đây nó không thích nói chuyện, hỏi thì nó không nói. Rõ ràng năm ngoái còn ham chơi đùa như vậy!”
Đường Quốc Tân cũng thấy kỳ lạ: “Phải ha, mới đi học một năm đã trở nên hiểu chuyện như vậy rồi.”
Nhưng sau trong lòng Đường Quốc Tân vẫn cảm thấy không yên tâm, hôm sau liền chạy đi tìm thầy giáo: “Thưa thầy, Minh Tuyền nhà tôi gần đây thế nào vậy?”
Thầy giáo cười nói: “Nó rất ngoan! Hơn nữa thành tích tốt, đi học cũng không quấy rối, không nói lời nào.”
Tuy rằng thầy giáo khen ngợi Đường Minh Tuyền nhưng Đường Quốc Tân nghe xong vẫn thấy không dễ chịu. Con ông mới có mười tuổi, không nói lời nào là ra làm sao?
Đường Quốc Tân chạy tới lớp học xem thử. Hả, con ông ngồi bàn cuối cùng?
Đường Quốc Tân tức giận tìm chủ nhiệm lớp: “Sao con tôi lại ngồi bàn cuối?”
Chủ nhiệm lớp liền nói: “Con anh kiến thức sơ trung đều đã hiểu hết, đi học không nghe thầy cô giảng, còn đọc giáo án cao trung. Nếu đã vật thì ngồi nào không phải là ngồi? Ngồi ở đó còn không ảnh hưởng những người khác học tập.”
Đường Quốc Tân thở phì phò đi tìm Đường Minh Tuyền, quả nhiên thấy cậu một mình ngồi ở trong góc nghiêm túc đọc sách, không nói chuyện với mấy người xung quanh cũng không nhìn bảng đen, thầy cô giảng cái gì cậu hoàn toàn không thèm để ý.
Trong nháy mắt, Đường Quốc Tân cảm thấy con trai tực hồ như đang ở trên một hoang đảo cô độc trơ trọi, trong lòng tức khắc đau xót.
Kỳ thi trung khảo, Đường Minh Tuyền quả nhiên xếp hạng nhất, một năm sau thong thả tiến vào cao trung trực tiếp chuẩn bị cho cuộc chiến thi đại học.
Đã vài lần Đường Quốc Tân gợi ý để cậu về lại trường tiểu học gặp bạn cũ nhưng đều bị cậu từ chối. Đường Minh Tuyền còn nghiêm túc nói với Đường Quốc Tân: “Học hành như đi ngược dòng nước, không tiến tất lui.”
Đường Quốc Tân: “…” Thằng con ngốc nhà ông đâu rồi, trả đây!
Đường Minh Tuyền tham gia thi đại học năm mười ba tuổi. Ngày thi hôm đó, cậu một thân vết thương trở về nhà
Đan Chi Viện nhìn gương mặt bầm tím của Đường Minh Tuyền, nước mắt rơi như mưa.
Đường Minh Tuyền mặt lạnh cũng ôn hòa hơn không ít: “Không có việc gì, con không sao cả.”
Đan Chi Viện vừa lau nước mắt vừa hỏi: “Đây là ai đánh? Chúng ta nói cho ba con. Bâygiờ ông ấy làm quan to, con không thể bị bắt nạt như vậy được.”
Đường Minh Tuyền lắc đầu: “Con đánh không lại bọn họ, là con vô dụng.”
Đan Chi Viện liền nói: “Con mới bao nhiêu? Mới mười ba tuổi, có biết cái gì đâu?”
Buổi tối, Đường Quốc Tân trở về, thấy bộ dáng của Đường Minh Tuyền cũng là nổi giận lôi đình: “Nói cho ba, ai đánh?”
Đường Minh Tuyền lắc đầu nói: “Không có việc gì, concũng đánh bọn họ.”
Đường Quốc Tân liền hỏi: “Con đánh thế nào?”
Đường Minh Tuyền đỏ mặt, cúi đầu đáp: “Con dùng thiên mã sao băng quyền, kết quả, bọn họ đều không có việc gì, còn vây lên đánh con!”
Đường Quốc Tân: “…” Ờm, thì ra là bị đánh hội đồng!
Trong lòng ông đang tức muốn chết, liền nghe được Đường Minh Tuyền nói: “Ba, con muốn nhập ngũ!”
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
49 chương
51 chương
73 chương
84 chương
137 chương
11 chương