Nữ phụ ác độc cười với ta
Chương 87 : Lão gia gia của ta ②
Tống Linh Ngọc từ La Phù chạy ra, bên tai tựa như còn quanh quẩn thanh âm của các đồng môn.
"Ya, Viên Phỉ thật là một thiên tài a."
"Cũng chỉ có nàng mới xứng với Hàn sư huynh."
"Tống Linh Ngọc còn vọng tưởng so sánh với Viên Phỉ, ngay cả pháp khí đều tự bạo, còn không phải thua thảm như vậy sao?"
Tống Linh Ngọc che lỗ tai, nàng một chút cũng không muốn nghe được những thanh âm này. Dựa vào cái gì bản thân phải bị Viên Phỉ áp một đầu? Dựa vào cái gì Hàn sư huynh lại thích Viên Phỉ? Chỉ bởi vì nàng khéo ăn nói biết làm người vui vẻ sao? Cho nên bất kể là trưởng bối tông môn hay sư huynh đệ đều thích nàng sao?
Bản thân rốt cuộc chỗ nào kém nàng? Bản thân so với nàng cố gắng gấp trăm ngàn lần, tại sao vẫn là kém hơn nàng?
Tống Linh Ngọc quỳ dưới đất, quần áo trắng như tuyết bị đất bùn dính bẩn, nhưng nàng một chút cũng không quan tâm. Nàng luôn rất cố gắng rất nỗ lực tu luyện, chính là vì để có một ngày có thể đủ tư cách đứng ở bên cạnh Hàn sư huynh, nhưng mà Hàn sư huynh lại thích một nữ nhân căn bản không xứng với hắn.
Nói cái gì mà hảo tỷ muội? Tống Linh Ngọc cười nhạt, còn không phải vừa nói với bản thân là muốn một lòng tu đạo, lại vừa ngấm ngầm trộm câu dẫn Hàn sư huynh sao? Cũng chỉ có mình ngốc, vậy mà thật tin tưởng nàng.
Tống Linh Ngọc ngồi ở dưới chân núi, một hồi cắn răng nghiến lợi một hồi yên lặng rơi lệ, nếu như có thể đem Viên Phỉ giẫm ở dưới chân, để cho Hàn sư huynh thấy rõ bộ mặt thật của nàng, bản thân nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào.
"Chính đang xác nhận thân phận, chính đang trói định ký chủ..."
Trong đầu bỗng nhiên vang lên một thanh âm cứng nhắc, Tống Linh Ngọc thất kinh, nói: "Người nào?"
"Hệ thống đã trói định xong, hoan nghênh sử dụng hệ thống người tốt."
"Hệ thống gì?" Tống Linh Ngọc nhìn loạn xung quanh, "Rốt cuộc là ai đang nói chuyện?"
"Là ta đang nói chuyện."
Cái thanh âm cứng nhắc kia lại vang lên, Tống Linh Ngọc nói: "Ngươi là ai?"
"Ta là hệ thống, ngươi chưa từng xem tiểu thuyết sao? Ngươi chưa từng xem tiểu thuyết hệ thống sao? Ta chính là hệ thống công năng mạnh mẽ như trong tiểu thuyết viết, nhiệm vụ của ta chính là trợ giúp phế sài nghịch tập trở thành nhân sinh người thắng."
Tống Linh Ngọc thoắt cái đen mặt, lòng nói ta còn lâu mới là phế sài. Nhưng mà nàng cũng là người đã xem qua tiểu thuyết, hiển nhiên biết hệ thống là thứ gì. Tim nàng đập vô cùng nhanh, thầm nghĩ cơ duyên của mình tới rồi sao? Mình sắp giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết thần cản giết thần rồi sao?
Nàng cố nén kích động nói: "Hệ thống, ngươi là hệ thống gì? Ngươi có công năng gì?"
"Ta là hệ thống người tốt, ta sẽ phân phát nhiệm vụ cho ký chủ, ký chủ có thể thông qua nhiệm vụ tích lũy điểm. Tích điểm có thể dùng để đổi lấy hết thảy đồ vật ngươi muốn, ví dụ như công pháp, bí thuật, pháp khí, đan dược, bùa chú, trận pháp, tài liệu, chỉ cần tích đủ điểm ngươi có thể đổi được hết thảy những gì mong muốn."
Tống Linh Ngọc kích động hết sức, nói: "Quá tốt, ta đang cần hệ thống như ngươi vậy, hệ thống, pháp khí của ta vừa rồi tự bạo, ta có thể đổi pháp khí không?"
"Dĩ nhiên có thể."
Trước mắt Tống Linh Ngọc đột nhiên xuất hiện một màn sáng, trên đó viết hai chữ pháp khí to. Bên dưới chính là một khung từng ô từng ô, thả ở bên trong đều là pháp khí.
Tống Linh Ngọc một đường nhìn xuống, liền nhìn thấy Phiên Thiên Ấn, Phong Thần Bảng, Đả Thần Tiên, Hạnh Hoàng Kỳ, Túi Nhân Chủng, Vòng Kim Cương, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, Âm Dương Nhị Khí Bình, Tử Kim Hồ Lô, Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình...
Một đường nhìn xuống, Tống Linh Ngọc kinh sợ trợn mắt há hốc mồm. Những thứ này toàn là bảo vật trong truyền thuyết a, không ngờ hệ thống đều có, xem ra hệ thống người tốt này thật sự là rất lợi hại. Tống Linh Ngọc hận không thể một hơi đổi đổi đổi hết tất cả, bất quá nàng còn dư lại một chút lý trí, nàng nói: "Hệ thống, ta bây giờ có thể đổi pháp khí gì?"
Đào Nhiên lần đầu tiên làm hệ thống, chỉ cảm thấy làm hệ thống thật quá đã, lúc Tiểu Mỹ trói định mình, có phải cũng cảm giác sảng như vậy?
Tiểu Mỹ song trảo ôm ngực, cả giận: "Nào có! Thời điểm người ta mới trói định ký chủ, ký chủ liền trả giá với người ta, biết có tiền thưởng mới chịu làm nhiệm vụ."
Đào Nhiên cười nói với Tống Linh Ngọc: "Trước mắt tích điểm của ký chủ là số không, không cách nào đổi đồ."
"Hả?" Tống Linh Ngọc mặt thất vọng, bất quá rất nhanh liền phấn chấn, không có tích điểm không sợ, chỉ cần mình hoàn thành nhiệm vụ không phải sẽ có được tích điểm sao.
Nàng nói: "Hệ thống phân phát nhiệm vụ đi, ta không kịp chờ đợi muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi."
Đào Nhiên nói: "Được, nhiệm vụ chủ tuyến mở: Đỡ bà cụ qua đường 998 lần, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một trăm điểm, nhiệm vụ thất bại khấu trừ năm mươi điểm."
Tống Linh Ngọc: "..."
Đây là cái nhiệm vụ sai vặt nào? Tống Linh Ngọc ngạc nhiên há miệng, lòng nói chẳng lẽ đây là nhiệm vụ sơ cấp cho nên không gặp nguy hiểm sao? Nhưng mà cũng quá khó khăn đi? Đỡ người băng qua đường đã đành, còn cứ phải bà cụ, còn phải 998 lần, đây cũng quá làm khó người đi?
Tống Linh Ngọc xoắn xuýt nói: "Có thể đổi một nhiệm vụ khác hay không? Nhiệm vụ này vừa lãng phí thời gian, lại không có hiệu quả rèn luyện."
Đào Nhiên cười đến sắp nổ, hắn tiếp tục dùng loại thanh âm máy móc nói: "Nhiệm vụ không thể sửa đổi."
Tống Linh Ngọc: "Vậy có thể bớt mấy lần hay không?"
"Không thể giảm bớt, chỉ cần 998 mang công pháp pháp khí về nhà, 998 ngươi không mua liền mắc lừa, 998 ngươi không mua liền thua thiệt..."
Tống Linh Ngọc: "..."
Viên Phỉ đến động phủ của Tống Linh Ngọc tìm nàng, kết quả lại vồ hụt. Đúng lúc nhìn thấy một sư muội đi ngang qua, nàng nói: "Vị sư muội này, xin hỏi có nhìn thấy Linh Ngọc không?"
"Viên sư tỷ muốn tìm Tống sư tỷ sao? Tống sư tỷ mới vừa xuất sơn." Sư muội nói: "Ta ở sơn môn đụng phải nàng chạy ra ngoài, trong miệng còn đang lẩm bẩm cái gì chỉ cần 998 cái gì cái gì mang về nhà."
Viên Phỉ mặt dấu hỏi, nguyên bản định mời Tống Linh Ngọc cùng đi đánh hỏa hồ, không ngờ nàng lại đi ra ngoài. Hơn nữa nghe miêu tả thì trạng thái của nàng rất không ổn, có phải là hôm nay thua mình cho nên không vui?
Lúc này ở trong thành phố lớn cách La Phù gần nhất, Tống Linh Ngọc đứng ở bên đường qua lại không dứt. Thấy đã đèn xanh, nàng không nói hai lời liền đỡ dậy một bà cụ bên cạnh rồi băng qua đường lớn chạy đến bên lề đối diện, "Bà cụ không cần lo lắng, có cháu đỡ, bà nhất định sẽ đi sang đối diện một cách an toàn."
Tống Linh Ngọc đem bà cụ đang nơm nớp lo sợ đỡ đến đối diện, lộ ra một nụ cười khiêm tốn nói: "Không cần cám ơn cháu, cũng không cần hỏi tên, cháu là đội viên khăn quàng đỏ."
Nói xong nàng đưa tay dắt một cụ bà khác bên cạnh, bước chân kiên định băng qua đường xe chạy đến đối diện. Bà cụ kia ủy khuất nhìn Tống Linh Ngọc đã đi xa, yếu yếu nói: "Nhưng mà... Nhưng mà ta đâu có muốn băng qua đường nha."
Tống Linh Ngọc phát hiện tiếp tục như vậy tốc độ thực sự quá chậm, nhưng mà nàng cũng quả thực không tìm được biện pháp gì tốt, mỗi ngày người qua đường nhiều như vậy, nhưng mà cần đỡ lại chỉ có một ít. Số cụ bà trong đó, càng là một bộ phận cực nhỏ. Vì hoàn thành nhiệm vụ, Tống Linh Ngọc không ngủ, bắt đầu qua lại bôn ba ở các lằn ranh dành cho người đi bộ, có thể đỡ thêm một người thì cứ đỡ một người.
Một tháng này Tống Linh Ngọc một mực không ngủ không nghỉ làm nhiệm vụ, cuối cùng trong vòng một tháng đỡ được 998 bà lão băng qua đường. Thời điểm nghe tới thanh âm cứng nhắc kia vang lên trong đầu, nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, Tống Linh Ngọc kích động thiếu chút nữa rơi lệ.
Quá không dễ dàng a, một tu sĩ ở hậu kỳ Luyện Khí kỳ như mình, lại gầy đi chỉ trong một tháng, trời nà!
Đào Nhiên nói: "Chúc mừng ký chủ đạt được một trăm tích điểm, có muốn bắt đầu đổi đồ hay không?"
Tống Linh Ngọc gật đầu, "Bắt đầu đi."
Màn sáng xuất hiện trước mặt Tống Linh Ngọc, phía trên xuất hiện mục chọn công pháp, bí thuật, pháp khí, đan dược, trận pháp, bùa chú vân vân. Tống Linh Ngọc nói: "Pháp khí."
Mặt giao diện lập tức nhảy đến giao diện pháp khí, phía trên xuất hiện các pháp khí Phiên Thiên Ấn vân vân. Pháp khí càng ở phía trên càng trân quý, cũng cần càng nhiều điểm. Tống Linh Ngọc nhìn thấy giá các loại pháp khí phía trên như Phiên Thiên Ấn Phong Thần Bảng vân vân, đều là 9999999999999 +, xem ra căn bản không có cơ hội đổi.
Kỳ thực những thứ này Đào Nhiên làm sao mà có, hắn chỉ là bỏ lên cho đủ số giả bộ khoe mẽ thôi, cố ý nâng giá cho cao như vậy, chính là vì để Tống Linh Ngọc không đổi được.
Tống Linh Ngọc một đường kéo xuống, cho đến pháp khí cuối cùng Bích Ngọc Phi Kiếm cũng đòi một ngàn điểm. Nhìn tích điểm của mình chỉ có một trăm, Tống Linh Ngọc mất mát nói: "Vẫn ngay cả một kiện pháp khí cũng không đổi được."
Đào Nhiên cũng không thể để cho Tống Linh Ngọc quá mức thất vọng, hắn nói: "Hệ thống đề nghị ký chủ đổi đan dược tăng tu vi bản thân trước."
Tống Linh Ngọc mắt sáng lên, "Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới, chỉ cần đột phá đến Trúc Cơ kỳ, còn sợ tông môn không ban thưởng pháp khí sao?"
Tống Linh Ngọc mở ra giao diện đan dược, trên đó viết Tiên Thiên Đại Đạo Kim Đan, Long Hổ Thần Hồn Đan, Cửu Chuyển Ngọc Dịch Đan, cùng với đủ loại thần đan nghịch thiên trong truyền thuyết. Tống Linh Ngọc hô hấp lại nặng thêm, nàng một đường kéo xuống, cho đến bên dưới cùng mới nhìn thấy đan dược trước mắt có thể đổi.
Dưỡng Nguyên Đan, năm điểm đổi một viên. Hồi Linh Đan, năm điểm đổi một viên. Dưỡng Thần Đan, mười điểm đổi một viên. Trúc Cơ Đan, mười điểm đổi một viên. Sinh Sinh Tạo Huyết Đan, năm mươi điểm đổi một viên.
Tống Linh Ngọc kinh hỉ vạn phần, loại đan dược giống như Trúc Cơ Đan Dưỡng Thần Đan này ở tông môn chỉ có thể trông chờ trưởng bối ban cho, hoặc là mua đan dược bằng thiện công tích lũy khi làm nhiệm vụ cho tông môn, giờ lại chỉ cần mười điểm là có thể đổi được.
Nhìn một trăm tích điểm của mình, Tống Linh Ngọc đổi một viên Trúc Cơ Đan hai viên Dưỡng Thần Đan cùng bốn viên Dưỡng Nguyên Đan. Còn lại năm mươi đổi một viên Sinh Sinh Tạo Huyết Đan, loại đan dược này tuy rằng đắt, nhưng lại có thể trong nháy mắt chữa 70% thương tổn trên người, là thuốc có thể cứu mạng, cho nên Tống Linh Ngọc cắn răng một cái vẫn là đổi.
"Thật không hổ là hệ thống người tốt." Tống Linh Ngọc mặt mày vui mừng nói: "Ta lập tức liền quật khởi a!"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
19 chương
162 chương
142 chương
240 chương
63 chương
141 chương