Nữ phụ ác độc cười với ta
Chương 86 : Lão gia gia của ta ①
Bởi vì nguyên nhân luôn phải uống Hồi Xuân Hoàn, thời gian dài bao giờ cũng có chút hậu di chứng. Thời điểm về già lúc nào cũng thường xuyên bị bệnh, cuối cùng Đào Nhiên trước Hiên Viên Nghiễn một bước thọ chung chính tẩm (*).
(*) thọ chung chính tẩm: sống thọ và chết tại nhà
Sinh sống với nhau nhiều năm như vậy, cho dù chỉ là hai người bạn bình thường tình cảm cũng sẽ không bình thường, huống hồ là hai người thân mật như vậy.
Trong khoảnh khắc Đào Nhiên nhắm mắt lại, nhìn thấy trong cặp mắt già nua đục ngầu của Hiên Viên Nghiễn chảy ra hai giọt nước mắt. Nàng lại khóc, đây là lần thứ hai Đào Nhiên nhìn thấy nàng khóc.
Lần trước xoay người lại, nhìn thấy Hiên Viên Nghiễn một mình thương tâm rơi lệ, lần này Hiên Viên Nghiễn lại là một mình rơi lệ. Trong nháy mắt đó tựa như có vật gì mượn lực lượng cuối cùng trước khi chết dưới đất chui lên, Đào Nhiên chung quy cũng đã hiểu rõ.
Sau nhiệm vụ hắn nhiều lần thanh tẩy tình cảm, dần dần đối với tình cảm trở nên tê dại. Bên ngoài linh hồn phảng phất như khoác một tầng áo ngoài thật dày, để cho người không đụng tới không thấy được, bản thân đối với ngoại giới cũng trở nên không còn nhạy cảm nữa.
Hiên Viên Nghiễn vào mấy thập niên sau đó cho mình toàn bộ tình yêu, mà bản thân từ đầu đến cuối thờ ơ làm thinh. Nhưng thật may mắn, cuối cùng vẫn đã hiểu được.
Tiểu Mỹ trùm lên đầu gấu trúc một đôi tai thỏ, nói là để ăn mừng Đào Nhiên hoàn thành một nửa nhiệm vụ, Đào Nhiên âm trầm nói: "Nói cách khác, quá trình như vậy ta còn phải tới thêm năm lần sao?"
Tai thỏ trên đầu Tiểu Mỹ run bần bật, nó nhìn Đào Nhiên nói: "Ký chủ, ngươi cảm thấy nhàm chán sao? Không cần lo lắng, nhiệm vụ lần này của ngươi một chút cũng không nhàm chán."
"Ta cảm thấy nhàm chán lúc nào? Đợi đã..." Đào Nhiên nhìn Tiểu Mỹ nói: "Ngươi là ý gì? Nhiệm vụ lần này làm sao?"
Tiểu Mỹ cạy móng nói: "Bởi vì lần trước ký chủ đã từng oán trách, không thích loại thân phận bị động như Dạ Đàm, cho nên Tiểu Mỹ liền chú tâm chọn lựa cho ký chủ một thân phận vô cùng bá đạo."
Đào Nhiên trong lòng lộp bộp một tiếng, có một loại dự cảm vô cùng xấu.
Tiểu Mỹ nở một nụ cười thật to, dùng âm thanh shota ngọt ngào nói: "Ký chủ chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải lên đường rồi!"
Đào Nhiên hoa mắt một cái, bên tai bắt đầu xuất hiện thanh âm điện xẹt.
"Xoẹt..."
Đào Nhiên lần này xuyên vào một người tên Y Bạch, chính là lão tổ của môn phái tu tiên đệ nhất thiên hạ La Phù Phái. Thật sự là lão tổ, bởi vì quả thật đã sống rất nhiều năm. Thân là một vị vạn năm lão tổ còn sống của La Phù Phái, hoặc nói là của tu chân giới, cho dù ở La Phù, người biết Y Bạch cũng không nhiều.
Ở bên trong tiểu thuyết hắn chỉ xuất hiện một lần, chính là đột nhiên xuất hiện thu nữ chính làm đồ đệ, làm cái bắp đùi vàng lớn nhất của nữ chính.
Cái thân phận này Đào Nhiên rất hài lòng, bởi vì có nghĩa là hắn làm nhiệm vụ thuận lợi hơn rất nhiều. Đào Nhiên cảm thụ một chút, phát hiện mình bây giờ là Âm Thần tu vi. Nhưng mà không đúng nha, Y Bạch xuất hiện trong sách không phải là Nguyên Thần tu vi sao?
Đương lúc Đào Nhiên vẫn còn đang mê mang, không trung đột nhiên truyền tới một tiếng vang thật lớn, Đào Nhiên bị hù sợ run một cái, ngẩng đầu nhìn lên thiếu chút nữa tâm can nứt nẻ. Đây là vì sao? Bởi vì đỉnh đầu hắn không biết từ lúc nào tụ tập một tầng mây thật dày.
Tầng mây này có màu tím đen, phía trên có từng dải sấm sét hùng dũng thoáng qua. Nói chính xác, mây này gọi là kiếp vân, Đào Nhiên chuyển kiếp tới đúng lúc Y Bạch đang độ kiếp. Chính là vào lần này hắn đột phá đến Nguyên Thần kỳ, trở thành tu sĩ có tu vi cao nhất La Phù.
Tuy nói là chuyện vui, nhưng mà Đào Nhiên chỉ muốn mắng người, tại sao không thể sau khi độ kiếp xong hẵng đem bản thân đưa tới? Nhìn kiếp vân phía trên tản ra khí tức kinh khủng, Đào Nhiên lòng nghĩ, đây là xảy ra mạng người nha...
Ngay tại lúc này, một đạo sấm sét thô màu tím đánh xuống, tốc độ nhanh không cách nào tưởng tượng, Đào Nhiên còn chưa kịp phản ứng, liền bị bổ trúng. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, tức thì vui mừng, may mà Y Bạch thân thể khỏe, dựa hết vào thể xác cũng có thể chống được đạo thiên lôi thứ nhất.
Đào Nhiên không dám tiếp tục cứng rắn chống nữa, quen thuộc tình huống thân thể là phải tốn thời gian, cũng không thể lại bị bổ tới.
Nghĩ đến đây hắn bắt đầu hướng địa phương linh khí thưa thớt bay đi, thiên kiếp mạnh yếu có liên quan tới trình độ linh khí dày mỏng. Một nơi linh khí mỏng manh, tương đối với uy lực thiên kiếp cũng sẽ bị suy yếu.
Đào Nhiên thật nhanh phóng về hướng địa phương kia, sau đó hắn phát hiện, nơi đó là thành phố.
Quên nói, cái thế giới này là thế giới tu chân hiện đại, đây là thế giới cùng tồn tại khoa học kỹ thuật và tu tiên.
Nhìn xe hơi trên đường lui lui tới tới, Đào Nhiên lòng nói khó trách linh khí nơi này mỏng manh như vậy, coi bộ không gian đều bị khí thải chiếm lĩnh.
Hôm nay vốn là một ngày quang đãng vạn dặm không mây khí trời tốt đẹp, không biết chuyện gì xảy ra đột nhiên phong vân hội tụ, bầu trời rất nhanh tụ tập lại một phiến mây màu tím đen thật lớn.
Lưu Dũng nhìn sắc trời chợt tối lại, thầm nghĩ trời sẽ không sắp mưa chứ? Dự báo thời tiết rõ ràng bảo hôm nay là trời trong a. Một người anh em bên cạnh nói: "Mẹ, khí trời bây giờ dự báo càng ngày càng không đúng."
Đương lúc mọi người thu y phục rồi thu y phục, chuẩn bị về nhà rồi chuẩn bị về nhà, một đạo tia chớp sáng chói chợt lóe lên, phát ra một tiếng vang rung trời.
"A cha!"
Không ít người bị hù sợ tim kịch liệt nhảy lên, tiếng sấm lớn như vậy, trước nay chưa từng nghe qua.
Người bình thường không biết hàng, cũng không có nghĩa tất cả mọi người đều không biết hàng. Cũng có người tu luyện núp ở trong thành phố nhận ra đây là có người đang độ kiếp, "Nhìn thế trận này hẳn là có người đang độ Nguyên Thần kiếp đi? Không ngờ thế giới hiện nay vẫn còn có người có thể tu luyện đến bậc này, sẽ không phải là lão quái bế quan mấy ngàn năm chứ?"
"Vị tiền bối này có phải là không có kiến thức thông thường hay không a? Lại tới bầu trời thành phố để độ kiếp, xem ra hôm nay phải bị cúp điện."
Quả nhiên ngay khi đạo thiên lôi thứ hai bổ xuống, mạch điện thành phố bỗng nhiên hư hại, tất cả phương tiện dùng điện toàn thành phố đều ngừng vận chuyển.
Người đang gọi điện thoại, phát hiện điện thoại mình bốc khói. Người đang rút tiền, phát hiện tiền không ra được. Tác giả đang gõ chữ phát hiện máy vi tính bỗng nhiên đen màn hình, vì vậy lập tức vui vẻ khoa tay múa chân, "Oh, giờ thì có thể lý lẽ hào hùng tạm ngừng đăng rồi!"
Thiên lôi không ngừng đánh xuống, đem cả bầu trời thành phố biến thành một mảnh địa ngục sấm sét.
Lưu Dũng ngơ ngác nhìn một màn này, chợt nhớ tới mẩu truyện cười trên mạng, hắn cười hướng về phía đám mây chắp tay nói: "Không biết là vị đạo hữu nào ở chỗ này độ kiếp?"
Đào Nhiên bị sét đánh đến sắp chín, nghe được Lưu Dũng, trong lúc bận rộn dành thời gian trả lời: "Là bần đạo a."
Lưu Dũng: "..." Mẹ ôi, tại sao nghe như đang có người nói chuyện?
Lưu Dũng nhìn chung quanh một hồi, phát hiện không ai chú ý hắn, sẽ không phải xuất hiện ảo giác chứ?
Cửu tử nhất sinh, Đào Nhiên cuối cùng vượt qua thiên kiếp.
Một khi vượt qua, kiếp vân trên bầu trời lập tức tản đi, trong nháy mắt lại khôi phục bộ dáng quang đãng vạn dặm như trước.
Nhìn một màn này người người đều sợ ngây người, vừa rồi còn giống như ngày tận thế, không ngờ trong nháy mắt liền trời trong. Loại cảm giác này, giống như trước đó nhìn thấy đều là ảo giác.
Lưu Dũng ngơ ngác nhìn một màn này, lại liên hệ tới thanh âm vừa rồi nghe được, không phải có người đang thật sự độ kiếp chứ? Trên đời thật sự có thần tiên? Trong tiểu thuyết đều không phải gạt người?
Một tu sĩ vẫn đang nhìn kiếp vân, thấy chín đạo thiên lôi hạ xuống sau đó kiếp vân tản đi, biết người nọ đã độ kiếp thành công. Hắn kích động nói: "Thật độ kiếp thành công rồi, đây là Nguyên Thần chân nhân a, trên đời đã năm ngàn năm không xuất hiện thêm một vị Nguyên Thần chân nhân nào nữa. Không biết vị tiền bối này là người thế nào, nếu có thể được hắn chỉ điểm đôi câu, ít nhất thắng được khổ tu một trăm năm."
Tu sĩ vận thuật ẩn thân ngồi trên pháp khí bay đến vùng trời nơi giáng sét trước đó, phát hiện nơi này đã sớm không có bóng người.
Đào Nhiên rơi xuống mặt đất, thay quần áo khác, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Tình huống vừa rồi thật sự là quá hung hiểm, Tiểu Mỹ càng ngày càng biết hại người, chờ hắn hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, nhất định phải trả thù lại.
Thẳng đến hiện tại Đào Nhiên mới có rảnh rỗi xem nhiệm vụ lần này, bối cảnh nhiệm vụ lần này là thế giới tu chân hiện đại.
Nữ phụ Đào Nhiên cần công lược tên Tống Linh Ngọc, là đệ tử Luyện Khí kỳ của La Phù Phái một trong tam đại môn phái tu chân.
Nam chính thế giới này tên Hàn Y Lãnh, là đệ tử có thiên phú nhất trong vòng ngàn năm của La Phù Phái, chưa tới năm mươi tuổi đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ, trở thành đệ tử chân truyền của La Phù. Nữ chính tên Viên Phỉ, giống như Tống Linh Ngọc, hai người bọn họ đều là đệ tử nội môn Luyện Khí kỳ của La Phù.
Thân là đại sư huynh đời thứ 108, Hàn Y Lãnh hắn không chỉ thiên tư cực cao, mà còn tính khí tốt có trách nhiệm, được trưởng bối yêu thích sâu sắc cùng tất cả sư đệ sư muội ái mộ.
Trong đó quan hệ tốt nhất với Hàn Y Lãnh chính là Tống Linh Ngọc và Viên Phỉ, hai vị sư muội tướng mạo tư chất đều là rất tốt, Hàn Y Lãnh đối với các nàng cũng chiếu cố rất nhiều. Nguyên bản quan hệ ba người đều rất hài hoà, cho đến khi Hàn Y Lãnh thích Viên Phỉ, mới xảy ra thay đổi.
Tống Linh Ngọc ghen tị Viên Phỉ được Hàn Y Lãnh yêu, nhưng nàng không nghĩ làm thế nào cướp được trái tim Hàn Y Lãnh, ngược lại cảm thấy chỉ cần không có Viên Phỉ thì Hàn Y Lãnh nhất định sẽ yêu nàng. Vì vậy nàng liền bắt đầu đủ loại vụng trộm đối phó Viên Phỉ, mấy lần thiếu chút nữa giết chết Viên Phỉ.
Nhưng mà ai bảo Viên Phỉ là nữ chính? Viên Phỉ mỗi lần đều sẽ chuyển nguy thành an, hơn nữa tu vi tiến hơn một bước. Cuối cùng sau khi phát hiện hành vi của Tống Linh Ngọc, Hàn Y Lãnh tự mình ra tay giết Tống Linh Ngọc, hắn quyết không cho phép người đối với Viên Phỉ tâm tồn ác ý sống trên đời.
Đào Nhiên nhìn xong kịch tình, đột nhiên linh hoạt sáng lòng, trong chớp nhoáng này hắn liền nghĩ đến phương pháp hoàn thành nhiệm vụ. Ở nhiệm vụ lần trước hắn đã quyết định trong nhiệm vụ tiếp theo nhất định phải chiếm cứ chủ động, tuyệt đối không thể bị động giống như lúc công lược Hiên Viên Nghiễn nữa, lúc này lấy pháp lực cùng địa vị của Đào Nhiên, nghĩ chủ động còn không dễ dàng sao?
Đào Nhiên bấm ngón tay tính toán, tính ra nơi ở hiện tại của Tống Linh Ngọc. Thân hình động một cái, hắn liền biến mất tại chỗ, chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở phía trên Tống Linh Ngọc.
Lúc này kịch bản đang tiến hành đến lúc Tống Linh Ngọc ở tông môn tỷ võ bại dưới tay Viên Phỉ, vừa vặn nhìn thấy Hàn Y Lãnh bại lộ tình cảm với Viên Phỉ, Tống Linh Ngọc lúc này ghen tị thống hận đều sắp hóa thành bản chất, cả người ở vào ranh giới hắc hóa. Nàng sắp đụng phải một ma tu Kim Đan kỳ, sau đó nàng bị ma tu dụ hoặc rơi vào ma đạo, từ đây hoàn toàn hắc hóa.
Đào Nhiên cảm giác được có một tu sĩ Kim Đan kỳ đang bay nhanh đến gần, chắc là ma tu dụ Tống Linh Ngọc rơi vào ma đạo kia. Đào Nhiên làm sao có thể để hắn lại gặp phải Tống Linh Ngọc nữa?
Chỉ thấy hắn chìa ra tay phải, nhẹ nhàng bắn về phương hướng ma tu.
Chuang~
Ma tu lập tức thân hình bất ổn, trọng tâm mất khống chế, không ngừng xoay tròn chao đảo trên không trung. Đợi hắn tỉnh táo lại chỉ cảm thấy chung quanh một trận lạnh giá, lại nhìn một cái, mẹ ôi làm sao chạy đến Nam cực rồi?
Hắn dầu gì cũng là Kim Đan tu sĩ, lập tức liền biết là có tiền bối đem mình mang đi. Cụ thể nguyên nhân gì không biết, nhưng hắn cũng không dám trở về nữa, vị tiền bối kia không muốn để cho hắn ở nơi đó, hắn liền tuyệt không dám xuất hiện.
Sau khi từ Nam Cực trở về hắn cũng không lại dám đặt chân lên địa phương kia nữa.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
76 chương
37 chương
100 chương
100 chương
76 chương