Nữ phụ ác độc cười với ta
Chương 166 : Đệ đệ muốn leo giường ⑦
Quỳ Thanh Thanh nhìn Tần Khắc đi, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào. Nàng ăn trái cây tươi khó có được, trong nháy mắt đem chuyện này ném ra sau ót.
Tương tự, Đào Nhiên cũng trước nay chưa bao giờ nghĩ đến việc cứu Chân Lăng ra. Hắn chỉ nằm trên ghế sa lon, ngước đầu nhìn Quỳ Thanh Thanh nói: "Tỷ tỷ, tôi ngủ ở đâu?"
Quỳ Thanh Thanh nhìn hắn, chỉ thấy Đào Nhiên nằm trên ghế sa lon, hai tay chống quai hàm, mặt ngây thơ nhìn mình. Quỳ Thanh Thanh tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng vẫn cảm thấy thật vô cùng moe, nàng phiết mặt qua nói: "Nhiều phòng như vậy, tự tìm một cái đi."
"Nhưng mà bên trong không có chăn í." Đào Nhiên nói: "Chỉ nằm trên giường tôi không ngủ được."
Quỳ Thanh Thanh nói: "Hôm nay lúc La Song đến đưa thức ăn, tại sao cậu không bảo hắn đưa chăn cho?"
"Tìm hắn lấy chăn sao?" Đào Nhiên: "Tôi không biết í."
Quỳ Thanh Thanh gân xanh trên trán nhảy giật giật, "Một người nam nhân, nói chuyện có thể đừng í tới í lui như vậy không?"
"Ờ." Đào Nhiên như cũ mặt mày ngoan ngoãn nói: "Vậy tôi không nói nữa."
"..." Quỳ Thanh Thanh đột ngột nổi lên một cơn lửa giận vô danh, sau đó cả người nàng liền bốc chảy ngọn lửa đỏ tức giận.
Đào Nhiên trừng hai mắt nhìn nàng, "Tỷ tỷ..."
"Đừng kêu ta tỷ tỷ!" Quỳ Thanh Thanh nói: "Cái bộ dáng này của ngươi thật rất phiền người ngươi có biết không, ngươi có thể giống như Tần Khắc, đàn ông một chút hay không?"
Đào Nhiên trợn to hai mắt nhìn nàng, nói: "Tôi muốn nói chuyện."
Quỳ Thanh Thanh: "Nói đi!"
"Không có giường tôi còn có thể ngủ ghế sa lon." Đào Nhiên chỉ ghế sa lon dưới người Quỳ Thanh Thanh nói: "Nhưng mà ghế sa lon bị chị đốt rồi í."
Quỳ Thanh Thanh: "..." Í... Í cái đầu ngươi a?!
Đêm đã khuya, trấn nhỏ một mảnh đen như mực, chỉ có nhà Quỳ Thanh Thanh vẫn sáng chuang. Nếu lúc này có người đến gần, liền sẽ phát hiện Quỳ Thanh Thanh đang đốt một đống lửa trong nhà.
Đào Nhiên nói: "Ghế sa lon cháy rụi mùi thật khó ngửi, tôi có thể đi lên lầu không?"
Quỳ Thanh Thanh lạnh mặt nói: "Rác rưởi còn chưa thu dọn xong, lên lầu cái gì?"
"Ờ." Đào Nhiên động ý nghĩ một cái, ghế sa lon đang thiêu đốt liền lơ lửng lên. Sau đó hắn khống chế ghế sa lon bay ra ngoài sân, nhìn Quỳ Thanh Thanh nói: "Thu dọn xong rồi."
Quỳ Thanh Thanh: "..." Sao cảm giác dị năng của hắn có chút khắc mình?
Đào Nhiên tự mình lên lầu, phòng Quỳ Thanh Thanh có một trương giường rất lớn. Ở bên ngoài bôn ba thật nhiều ngày Đào Nhiên nhìn thấy giường như nhìn thấy người nhà thân thiết, hắn hai tay giương ra ngã xuống giường, thoải mái ưỡn người. Quỳ Thanh Thanh đi tới nói: "Ai cho phép ngươi ngủ giường ta? Đứng dậy."
Đào Nhiên nghẹo đầu nhìn nàng, "Chị muốn đốt luôn cả giường sao?"
Quỳ Thanh Thanh là một nữ tu la, có bao giờ chịu bị chọc tức? Nàng liền đưa tay nhéo lỗ tai Đào Nhiên, nổi giận nói: "Tiểu tử, ngươi gan phì a, ngay cả lão nương cũng dám chọc."
Đào Nhiên đau đến ngũ quan nhăn nhíu, đưa tay đi túm tay Quỳ Thanh Thanh, "Đau... Chị buông ra, đau chết luôn... Hu hu hu..."
Quỳ Thanh Thanh niết lỗ tai thấy không sảng, leo lên trên giường, cưỡi ở trên người Đào Nhiên, bắt đầu trái phải cùng niết hắn, "Lại còn dám đùa giỡn ta?"
Đào Nhiên bị nàng vừa niết vừa đánh, lại không thể trả đũa, khó chịu uốn tới ẹo lui.
Nhìn Đào Nhiên bởi vì khó chịu mà mặt trở nên đỏ au, Quỳ Thanh Thanh nổi lên hứng thú, giống như tìm được một thứ đồ chơi vui. Đưa tay về phía nách Đào Nhiên, ra sức gãi. Đào Nhiên nhột không chịu nổi, cười thiếu chút nữa đứt hơi, "Ha ha ha ha ha... Buông tay ha ha ha... Còn không buông tay tôi không khách khí đâu?"
Quỳ Thanh Thanh tà mị cười một tiếng, "Có bản lãnh ngươi liền không khách khí một cái thử xem?"
Đào Nhiên: "Tôi thật không khách khí nữa đâu."
"Tới a tới a, ai sợ ai?!"
"Oái?! Má!"
Quỳ Thanh Thanh bỗng nhiên bay lên giữa không trung, Đào Nhiên áo quần lộn xộn nằm trên giường, trên mặt còn mang đỏ ửng khả nghi. Hắn nói: "Chờ đó, ta hiện tại trả thù lại."
Quỳ Thanh Thanh bay trên không trung lên không tới xuống không được, vô cùng không có cảm giác an toàn, ánh mắt nhìn về phía Đào Nhiên hung ác không phải bình thường, "Để ta xuống!"
Đào Nhiên: "Không!"
Quỳ Thanh Thanh nói: "Ngươi muốn chết có phải không?"
Đào Nhiên bĩu môi nói: "Tôi chỉ muốn trả thù lại, ai bảo chị gãi ngứa tôi?"
"Tên tiểu tử thúi này." Nói xong trên người Quỳ Thanh Thanh liền toát ra ngọn lửa, nói: "Ngươi có bản lãnh liền trả thù a."
Đào Nhiên yên lặng nhìn nàng một hồi, sau đó một ống thép liền bay lên.
Quỳ Thanh Thanh: "?"
Ống thép trôi giạt đến bên hông Quỳ Thanh Thanh, sau đó hướng về phía eo ếch của Quỳ Thanh Thanh đâm một cái.
Quỳ Thanh Thanh: "Phụt..."
Đào Nhiên mím môi, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, nghĩ bụng Đào Nhiên ta ngang dọc thế giới nhiều năm như vậy, vẫn chưa để cho nữ phụ nào trở mình đâu. Dưới sự khống chế của hắn ống thép hướng về thịt mềm ngang hông Quỳ Thanh Thanh, vừa chọt vừa cọ còn thi thoảng khuấy hai cái.
Vì vậy người trong trấn trụ tương đối gần Quỳ Thanh Thanh liền không dễ chịu, buổi tối khuya vốn là lúc ngủ, lại bị bức nghe tiếng cười nửa đêm của nữ tu la. Đây còn là nữ tu la Quỳ Thanh Thanh a, nàng cười thành như vậy, là lại nghĩ tới chủ ý hay gì đùa bỡn người khác sao?
Tất cả những người nghe được đều toàn thân phát rét, trên người nổi lên một tầng da gà.
Tần Khắc ngồi ở đối diện Chân Lăng, mặt không biểu tình nghe tiếng cười này. Sau hồi lâu ánh mắt hắn lộ ra vẻ lúng túng nói: "Kỳ thực người ở nơi này của bọn tôi rất bình thường, tối hôm nay là ngoại lệ."
Chân Lăng mỉm cười thân thiện, bày tỏ hiểu, "Nhiều người như vậy ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi có mấy người không bình thường, tôi hiểu mà."
Tần Khắc thở phào nhẹ nhõm, "Cậu hiểu là được, cậu hiểu là được, tôi vẫn là rất bình thường."
Chân Lăng: "Ha hả..."
Quỳ Thanh Thanh quả thực cũng sắp nổi giận rồi, nhưng mà ngọn lửa của nàng lợi hại mấy đi nữa cũng sẽ đụng phải nhân tài lợi hại hơn. Kết quả không chỉ bản thân nàng, ngay cả ngọn lửa nàng phát ra ngoài đều không đến gần được Đào Nhiên. Cho đến hai tiếng sau, căn ống thép kia hoàn toàn bị tan chảy, Đào Nhiên mới ngưng trả thù.
Lúc này Quỳ Thanh Thanh rơi xuống đất, tư thế giật giật, hoàn toàn không có một chút bộ dáng nữ tu la nào. Cả người giống như một bãi bùn nát, cũng không có khí lực phát ra lửa nữa. Đào Nhiên nằm sấp trên giường đưa đầu ra nói: "Tỷ tỷ, chị có khỏe không?"
Quỳ Thanh Thanh chuyển động con ngươi một chút, nhìn về phía Đào Nhiên.
"Thật là dữ nga." Đào Nhiên rụt cổ một cái, "Tỷ tỷ thật là quá đáng, lúc nào cũng hung người ta."
Quỳ Thanh Thanh: "..."
"Nhưng mà tôi vẫn không nhịn được thích tỷ tỷ." Đào Nhiên mặt thanh khiết nói: "Có cần tôi đem tỷ tỷ lên trên giường ngủ hay không?"
Quỳ Thanh Thanh nhìn hắn, ngươi dám để cho ta ngủ dưới đất thử coi?
Đào Nhiên khổ não nói: "Nhưng mà lỡ như tỷ tỷ làm cháy giường thì phải làm sao đây?"
Quỳ Thanh Thanh mệt mỏi đến mức trừ tròng mắt ra nơi nào cũng không nhúc nhích được, lòng nói đồ khốn kiếp nhà ngươi a, lão nương làm sao có thể đốt giường của mình?!
"Được rồi." Đào Nhiên ôm chăn nói: "Cứ để cho đại tỷ tỷ ngủ trên không trung đi, như vậy thì chỗ nào cũng không đốt được."
Quỳ Thanh Thanh: "???!!!"
Nói xong Đào Nhiên trở mình ngủ, Quỳ Thanh Thanh lần nữa bay lên. Cứ như vậy, Quỳ Thanh Thanh ở trên không trung lềnh bềnh cả đêm, cho đến sáng sớm hôm sau nàng tỉnh lại, phát hiện bản thân còn ở giữa không trung.
Quỳ Thanh Thanh hắt hơi một cái, quả thực muốn rơi lệ. Loại cảm giác trên không trời dưới không đất này, thật sự là quá hành hạ người. Nàng khàn giọng (tối hôm qua cười khản giọng rồi) nói: "Khốn kiếp! Mau buông ta xuống!"
Đào Nhiên tỉnh lại, xoa xoa con mắt nói: "Chào buổi sáng a, tỷ tỷ."
"Chào cái con quỷ!" Quỳ Thanh Thanh: "Mau buông ta xuống!"
"Ờ." Đào Nhiên đi tới, ôn nhu ôm Quỳ Thanh Thanh vào trong ngực, sau đó nhè nhẹ đặt lên giường. Khẽ mỉm cười nói: "Tỷ tỷ giờ sẽ không lại đốt giường nữa đúng không?"
Quỳ Thanh Thanh trước nay đều chưa bao giờ nghĩ muốn đốt giường, nàng chỉ muốn đốt Đào Nhiên.
Đào Nhiên thấy tình thế không ổn, vội vàng nhảy ra nói: "Tôi đi nấu cơm, tỷ tỷ nhanh đi rửa mặt đi."
Quỳ Thanh Thanh nhìn phương hướng Đào Nhiên rời khỏi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Song đến khi nàng nhìn thấy thức ăn chay mặn phối hợp trên bàn, cháo độ loãng vừa phải, còn có một bó hoa nhỏ cắm vào bình hoa đặt trên bàn ăn, trong nháy mắt Quỳ Thanh Thanh liền có một loại cảm giác được chữa lành. Đào Nhiên nói: "Hôm nay tôi đi tìm La Song, hỏi hắn xem có thể lấy được trái cây ở nơi nào. Tỷ tỷ hỏa khí lớn như vậy, làm sao có thể không ăn trái cây."
Quỳ Thanh Thanh giận trừng hắn, "Ai hỏa khí lớn?"
"Chị chứ ai." Đào Nhiên chỉ nàng nói: "Môi đều nứt nẻ rồi."
"..." Quỳ Thanh Thanh liếm liếm môi, vùi đầu ăn cơm không nói thêm gì nữa.
Đào Nhiên rửa chén xong liền đi ra ngoài, La Song nói hắn ở khu nuôi heo phía tây trấn nhỏ. Đào Nhiên đi một đường, dọc đường đều có người dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn hắn. Đối với việc này Đào Nhiên không chỉ không ghét, ngược lại mỉm cười đáp lại.
Cuối cùng có người xích lại gần nói: "Ngươi chính là người cùng nữ tu... Quỳ Thanh Thanh ở cùng một chỗ?"
"Đúng vậy." Đào Nhiên cười nói: "Nàng là biểu tỷ của ta."
Tất cả mọi người bừng tỉnh hiểu ra, ta biết ngay nữ tu la sẽ không thích tên tiểu tử nhìn có vẻ chưa dứt sữa này mà.
Người nọ nói tiếp: "Quỳ Thanh Thanh tối hôm qua cười hai tiếng đồng hồ, chuyện gì vui vẻ như vậy?"
Đào Nhiên lộ vẻ mặt xấu hổ nói: "Biểu tỷ nói ta làm cơm ăn quá ngon, nàng không cần lại ăn cám heo nữa, vui vẻ cười không ngừng được." . truyện teen hay
Tất cả mọi người hơi khựng lại, đều nhớ tới trước đó bữa cơm của Quỳ Thanh Thanh đều là Tần Khắc làm. Hóa ra thủ lãnh Tần Khắc đại lão của chúng ta làm cơm lại là như cám heo sao?!
Mọi người đều cảm thấy mình biết được chuyện gì vô cùng ghê gớm, rối rít trở về một truyền mười mười truyền trăm, chỉ chốc lát sau người toàn trấn đều biết Tần Khắc nấu cơm hết sức khó ăn, so với cám heo còn khó ăn hơn. Cái gì, ngươi không tin? Biết tối hôm qua tại sao nữ tu la cười rợn người như vậy không? Bởi vì nàng rốt cuộc tìm được đầu bếp mới, cuối cùng không cần chịu đựng cám heo tàn phá nữa.
Đào Nhiên mặt không đổi sắc tim không đập mạnh thọt dao Tần Khắc, không có chút gánh nặng nào trong lòng tìm tới La Song. La Song nhìn thấy hắn rất là cao hứng, nghe nói Đào Nhiên tới lấy chăn, liền nói: "Không thành vấn đề, để tôi đi lấy cho."
Đào Nhiên nói: "Cái này không gấp, tôi muốn hỏi một chút, trái cây này có thể lấy được ở đâu?"
La Song nói: "Kỳ thực nông sản trong trấn đều là do người dị năng thể lực cùng người dị năng hệ mộc phụ trách, cây ăn trái cũng đã bắt đầu trồng, có điều đều quá nhỏ, không kết được mấy quả."
Thấy Đào Nhiên có vẻ như thật rất muốn ăn trái cây, La Song nói: "Cách nơi này không xa trong thành phố người bình thường có một mảnh vườn cây ăn trái, chỉ là nơi đó có quân đội trú đóng, chúng ta không vào được."
Đào Nhiên lòng nói các ngươi không vào được, không có nghĩa là ta không vào được a, hắn sờ cằm, có một ý kiến hay
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
19 chương
162 chương
142 chương
240 chương
63 chương
141 chương