Nữ phụ ác độc cười với ta

Chương 150 : Gái ế thất hôn ⑪

Tư Thiều kéo người một đường đi về phía trước, đi tới khu rau củ nàng dừng lại hỏi: "Muốn ăn rau củ gì?" Người bị nàng kéo cũng không trả lời nàng, cuối cùng nàng cảm thấy có điểm không đúng, vì vậy xoay đầu lại, liền nhìn thấy muội tử tóc ngắn kia. Tư Thiều: "..." Trong nháy mắt đó, cảm thụ trong lòng Tư Thiều đã không phải là ĐMM có thể hình dung, nàng đỏ bừng mặt nói: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không phải cố ý." Muội tử kia là người rất khoan dung, cũng không thèm để ý cười nói: "Không sao, cô không cần để ý." Tư Thiều thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị tìm Đào Nhiên, liền thấy muội tử có chút xấu hổ nói: "Muốn... Muốn lưu số không?" Tư Thiều: "..." Thời điểm Tư Thiều tìm được Đào Nhiên, Đào Nhiên còn đứng yên tại chỗ. Nàng đi tới nói: "Tại sao không đi theo tôi? Lại cứ đứng ở chỗ này." Đào Nhiên che ngực nói: "Nhìn em kéo người khác rời đi, trái tim nhỏ bé của tôi bể nát." Nói tới cái này Tư Thiều cảm thấy thật mất mặt, nàng vỗ nhẹ Đào Nhiên một cái nói: "Cậu thật là, nhìn thấy tôi kéo nhầm người cũng không biết nhắc tôi." Đào Nhiên không nhịn cười được, "Em kéo vui vẻ như vậy, tôi cũng không tiện nhắc." Tư Thiều: "Hừ!" "Thức ăn mua xong chưa?" Đào Nhiên nói: "Mua xong rồi chúng ta đi thôi." Tư Thiều mang Đào Nhiên đến nhà nàng, nhà nàng cũng rất lớn, bất quá toàn thể phong cách khác với nhà Đào Nhiên. Đào Nhiên nhìn khắp nơi một chút, thấy trong nhà trang trí có vẻ cổ kính, đến thư phòng Tư gia, lại phát hiện phía trên kệ sách bày rất nhiều sách sử cổ đại điển tịch các loại, Tư Thiều liền nói: "Ba tôi thích mấy cái này, ban đầu còn muốn học lịch sử, có điều ông nội tôi không đồng ý, nhất định bắt hắn thi tài chính." Cái này Đào Nhiên ngược lại có thể hiểu, Tư gia nhà lớn nghiệp lớn, ông nội Tư Thiều cũng chỉ có một đứa con trai là ba ba Tư Thiều, nếu thật để cho hắn học lịch sử đi nghiên cứu, tương lai công ty cũng không biết tìm ai thừa kế. Đào Nhiên nhìn nói: "Rất tốt, so với ba tôi thích ngày ngày lãng ở bên ngoài tốt hơn nhiều." Tư Thiều ngẫm nghĩ thấy cũng đúng là vậy, nàng trước kia số lần đến Cảnh gia cũng không ít, cũng chưa gặp Cảnh thúc thúc được mấy lần, đều toàn là a di tiếp đón. Tư Thiều nói: "Nếu không thì cậu tự đi xung quanh nhìn một chút, tôi đi nấu cơm." Nói xong, Tư Thiều liền đi vào phòng bếp. Đào Nhiên đối với những thứ này đều không có hứng thú, tùy tiện nhìn một hồi rồi đến phòng bếp nhìn Tư Thiều. Tư Thiều vây tạp dề quanh người, đã rửa thức ăn xong, đang nghiêm túc xắt thức ăn. Nàng là tay mới, vốn chưa luyện quen, lại muốn ở trước mặt Đào Nhiên biểu hiện tốt một chút. Vì vậy tốc độ xắt thức ăn cũng chậm làm người ta tức lộn ruột, Đào Nhiên ở cạnh cửa nhìn một lúc lâu Tư Thiều còn chưa xắt xong một loại thức ăn. Hắn liền nói: "Hay là để tôi tới xắt giúp cho." Tư Thiều dĩ nhiên không cho, nàng liên tục phất tay nói: "Ra ngoài ra ngoài, nơi này không cần cậu, cậu chờ ăn là được." Đào Nhiên yên lặng đến phòng khách, lòng nói chờ làm xong đoán chừng đều đói bụng đến ăn không nổi nữa. Hắn ở trong phòng khách ngồi, thấy trên bàn uống trà nhỏ bày cam sành quýt vàng, liền cầm lên một trái quýt bóc ăn. Nhàn rỗi nhàm chán liền mở ti vi nhìn, cứ như vậy vừa xem ti vi vừa ăn quýt, bất tri bất giác liền ăn hết quýt trong mâm trái cây, hắn đến phòng bếp nhìn nhìn, trong phòng bếp đến cả khói đều chưa bốc lên. Lúc này Trương mồm to gửi tin nhắn cho hắn, hỏi hắn tình huống thế nào rồi, lúc nào trở lại. Đào Nhiên liền nói hết thảy đều đã làm xong, đối phương bây giờ đã là người của mình, ngày mai có thể trở về trường học. Giờ thì làm Trương mồm to ghen tị muốn chết, đừng thấy đám người này tên nào cũng đều mạnh miệng, nhưng mà toàn bộ đều là độc thân. Đều thuộc loại người kiến thức lý luận phong phú, kinh nghiệm thực chiến cơ bản là số không. Lúc này trong phòng ngủ chỉ có mình Đào Nhiên thoát độc thân, làm sao có thể không khiến người ghen tị. Vì trấn an hắn, Đào Nhiên nói: "Ta sở dĩ luôn luôn độc thân là bởi vì ta không gặp phải người mình thích, ngươi cũng không phải không biết có bao nhiêu bạn nữ nhét thư tình cho ta, ta yêu đương không phải là chuyện đương nhiên sao, cho nên ngươi nên như thế nào thì cứ như thế nấy, ngàn vạn lần đừng để bị ta ảnh hưởng..." Loại ngữ khí đắc ý này chọc tức Trương mồm to rồi, không chỉ có hắn bực bội, ngay cả đồng bọn khác cũng tức. Đều cùng nhau thương lượng chờ Đào Nhiên trở lại nhất định phải bắt hắn khao, để cho hắn hung hăng xuất huyết một lần. Đào Nhiên không biết bọn họ đang thương lượng gì, bất quá cho dù biết cũng sẽ không để ý. Hắn luôn ở bên ngoài chờ đến khi sắp ngủ, Tư Thiều lúc này mới bưng thức ăn ra. Tư Thiều tốn thời gian lâu như vậy cũng chỉ làm bốn món ăn, một đĩa đậu xanh xào, nhưng mà cũng không biết có phải sợ đậu xào không chín hay không nên nàng xào nhiều một hồi, lúc này cả đĩa đậu đều có điểm vàng ố, vỏ đều nhăn nhăn. Đào Nhiên ăn một đũa đậu, tuy rằng hơi khô, nhưng mùi vị tạm được. Món kế tiếp chính là cải xanh xào, rau cải thứ này dù có ăn sống cũng không sao, hơn nữa người tay nghề tốt mấy cũng xào không ra được cái gì đặc sắc, Tư Thiều làm cũng coi như qua ải. Hai món chay liên tiếp, còn lại đương nhiên là thịt rồi. Tư Thiều làm một đĩa thịt kho, thịt nhìn có vẻ bóng loáng, bề ngoài nổi bật ngược lại không tệ. Đào Nhiên ăn một miếng thịt, phản ứng đầu tiên chính là thật khó nhai quá, phản ứng thứ hai chính là thật quá mặn. Vì vậy hắn vội vàng húp canh, Tư Thiều cuối cùng không làm canh cá diếc nữa, lần này là canh nấm hầm thịt viên. Đào Nhiên húp một hớp, tức thì chân mày đều nhíu lại, canh này sao lại có chút ngọt? Đào Nhiên sắc mặt phức tạp nói: "Em có phải bỏ đường trong canh?" "Không có a." Tư Thiều nói: "Tôi chỉ thả muối." Sau đó nàng cũng tự nếm thử một miếng, tức thì mắt mũi liền nhíu lại cùng nhau, nàng nói: "Vô tình nhầm đường với muối, chờ đó, tôi thêm chút muối." Đào Nhiên lòng nói thôi đủ rồi, trong canh đã thêm đường lại thêm muối cũng không biết là cái mùi vị gì. Tư Thiều cũng mặc kệ, nàng vẫn cứ cầm muối tới bỏ thêm, thêm xong tự thử một ngụm, nói: "Tuy rằng không khó uống như vậy nữa, nhưng mà sao mùi vị vẫn kỳ quặc như vậy?" Đào Nhiên: "Em nói xem?" Dù sao đều đã như vậy rồi, Đào Nhiên cũng không có ý định để nàng đi làm lại, hai người cứ như vậy mà ăn. Đào Nhiên toàn bộ quá trình chỉ lo ăn đậu xanh và rau cải, Tư Thiều nói: "Tại sao chỉ ăn rau? Ăn miếng thịt đi." Đào Nhiên tiện tay gắp cho Tư Thiều khối thịt kho, Tư Thiều chỉ ăn một miếng, liền hiểu vấn đề ở chỗ nào, cũng không khuyên Đào Nhiên ăn thịt nữa. Hai người vùi đầu ăn khổ, Đào Nhiên là thật sự đói, cuối cùng ăn hết sạch hai đĩa rau đậu cùng nồi cơm, Tư Thiều ảo não đem đổ canh và thịt kho. Đào Nhiên cũng không muốn đả kích hăng hái của nàng, nói: "Em mới vừa học nấu ăn, làm thành như vậy đã rất tốt rồi, nhìn xem đậu xanh và rau cải đều làm ăn rất tốt." Kỳ thực không cần Đào Nhiên nói, Tư Thiều bản thân cũng cảm thấy mình làm rất tốt, nàng nói: "Cho tôi thêm một đoạn thời gian, tôi nhất định sẽ làm ra thịt kho ăn đặc biệt ngon." Đào Nhiên mỉm cười gật đầu, nói: "Phòng em ở đâu?" "Tôi mang cậu đi." Tư Thiều mang Đào Nhiên vào phòng nàng. Mặc dù nói xã hội hiện đại nam nữ ngang hàng, nhưng mà khuê phòng cuả nữ hài tử như cũ không phải tùy tiện người nào cũng có thể vào. Đào Nhiên vào phòng Tư Thiều, phát hiện trang sức linh tinh không có gì kỳ lạ, nhưng mà trong phòng treo không ít nhạc cụ. Đào Nhiên nói: "Những thứ này em đều biết?" "Ừ." Tư Thiều có chút ngượng ngùng nói: "Khi còn bé mẹ tôi bao giờ cũng mang tôi đi học khiêu vũ học vẽ linh tinh, nhưng mà tôi không thích, chỉ muốn học chút nhạc cụ. Mẹ liền hỏi tôi muốn học cái gì, hồi đó nhỏ cũng không biết bản thân thích gì, liền học hết, sau đó cũng không học tinh được cái nào, nhưng mà mỗi loại đều biết một chút." Ban công phòng Tư Thiều rất lớn, ban công hướng hồ lớn, so với căn nhà hướng núi của Cảnh gia có một loại cảm giác khác biệt. Đào Nhiên nói: "Vậy em biểu diễn một khúc đi, tôi lớn bằng này vẫn chưa có người nào đặc biệt hát cho mình nghe." Tư Thiều ngượng ngùng chọn ghita, ở trên ban công đàn khúc nhạc dạo. Cái giai điệu này thật kỳ quái, Đào Nhiên nghe hồi lâu không nghe ra được bài gì. Sau đó trong nháy mắt Tư Thiều mở miệng, hắn liền hiểu ra, nàng hát chính là phượng cầu hoàng... Đàn ghita hát phượng cầu hoàng... Thật là kỳ tư diệu tưởng*, Đào Nhiên nhìn Tư Thiều vừa đàn vừa hát cảm giác có chút buồn cười, sau đó không nhịn nổi nữa. Tư Thiều hát xong liền nổi giận: "Cái người này thật là, tôi hát cho cậu cậu lại còn cười nhạo tôi." (*) kỳ tư diệu tưởng: ý tưởng kỳ diệu quái dị Đào Nhiên mặc cho hai tay nàng bấm cổ mình, cười nói: "Rốt cuộc là nghĩ làm sao? Lại đàn ghita hát phượng cầu hoàng." "Bởi vì tôi không biết đàn tranh." Tư Thiều nói: "Đây là ba tôi dạy tôi hát, hắn trước kia nhàn rỗi vô sự liền ngày ngày ở nhà hát cho mẹ tôi nghe." Đào Nhiên nhất thời im lặng, hồi lâu sau mới nói: "Bác trai thật là có tình thú, thật lãng mạn." "Hừ." Tư Thiều nói: "Đó là dĩ nhiên, mẹ tôi nói ba tôi thời trẻ là một đại tài tử a." Đào Nhiên ngồi ở trên giường Tư Thiều, Tư Thiều cưỡi ở trên người Đào Nhiên hai tay bóp cổ hắn. Vốn dĩ còn không cảm thấy cái gì, nhưng mà bây giờ bầu không khí trở về an tĩnh thì lại không đúng rồi. Đào Nhiên hai tay nắm eo Tư Thiều, Tư Thiều nhìn Đào Nhiên, cảm giác cổ họng có chút khô khốc. Nhớ tới bản thân và hắn đã làm qua chuyện thân mật nhất, hết lần này tới lần khác không lần nào là mình thanh tỉnh, cũng không biết cái miệng nhỏ non mềm kia của hắn hôn lên là mùi vị gì. Đào Nhiên nhìn Tư Thiều, Tư Thiều nhìn Đào Nhiên, hai người đối mặt một hồi liền không nhịn được đến gần. Thời điểm sắp muốn hôn lên, Đào Nhiên nói: "Em dẫn tôi đến nhà, chắc không phải là vì cái này chứ?" Tư Thiều xấu hổ đỏ mặt, liền muốn rời đi. Đào Nhiên thoắt cái xoay mình đem Tư Thiều đè xuống giường, nằm ở trên người nàng hôn một cái xuống. Một đôi thanh niên nam nữ, nhất là đang ở tuổi dễ dàng nổ súng cướp cò, càng huống chi phía dưới hai người chính là giường, thật là thiên thời địa lợi nhân hòa. Hôn một hồi tay liền không thành thật, sờ mấy cái xả mấy cái, bất tri bất giác vải vóc trên người liền càng ngày càng ít. Đến khi phục hồi tinh thần lại, đó chính là thẳng thắn tương đối. Đào Nhiên cọ Tư Thiều một cái, nói: "Lần này em cũng không thể quỵt nợ nhé, canh nấm thêm đường thêm muối ban nãy uống không có say." Tư Thiều đỏ mặt nói: "Chỉ biết nói nhảm nhiều, còn không mau một chút." Đào Nhiên được lệnh, dưới người đỉnh một cái liền tiến vào. Hai người còn chưa kịp cảm thán hay động đậy gì đó, bên ngoài liền truyền đến thanh âm của Tư ma ma: "Thiều Thiều con có ở nhà không? Mẹ thấy phòng bếp có bát chưa rửa." ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴