Nữ phụ ác độc cười với ta
Chương 136 : Cao thủ hộ vệ tình địch ⑪
Thế giới bên ngoài nguy hiểm như vậy, Diệp Ngạo Thiên quả nhiên không thích hợp một mình ngây ngô bên ngoài.
Đào Nhiên đưa Diệp Ngạo Thiên lên xe, lòng nói may mà có mình ở, nếu không Diệp Ngạo Thiên hiện tại không biết thảm thế nào.
Sáng sớm hôm sau Diệp Ngạo Thiên phát hiện bản thân ngủ trên giường, lúc ấy nàng liền có một loại cảm giác lệ nóng doanh tròng. Bản thân được ngủ ở trên giường, lâu như vậy cuối cùng lại được ngủ trên một chiếc giường, ư ư ư ư ư ư...
Người chưa từng chân chính rời xa giường là sẽ không hiểu cảm thụ của nàng, Đào Nhiên ngủ ở bên cạnh, bị động tĩnh của Diệp Ngạo Thiên đánh thức. Hắn mắt lim dim buồn ngủ nhìn Diệp Ngạo Thiên nói: "Không muốn ngủ nữa sao? Vậy thì dậy quét dọn vệ sinh đi."
"Em không dậy nổi." Diệp Ngạo Thiên ôm Đào Nhiên, xoa nắn một trận, sau đó nói: "Em ngủ ở trên giường yo, hì hì hì..."
"..." Đào Nhiên đưa tay cứu đầu mình khỏi tay Diệp Ngạo Thiên, câm nín nói: "Phải a, giỏi lắm a, em có phải nên đăng weibo thông báo rồi?"
"Hừ!" Diệp Ngạo Thiên ôm eo Đào Nhiên nói: "Anh căn bản không biết được cảm thụ của em."
Đào Nhiên còn chưa ngủ đủ, hắn cảm giác được Diệp Ngạo Thiên bên cạnh không còn nháo nữa, vì vậy lại nghẹo đầu ngủ. Trong tay Diệp Ngạo Thiên là vòng eo bền chắc của Đào Nhiên, nàng hung hăng sờ mấy cái, thầm nghĩ cái giường này cùng với người trên giường đều là của mình, loại cảm giác có tài sản trong tay thật tốt.
Nàng đưa tay về phía quần Đào Nhiên, bĩu môi thổi một hơi vào lỗ tai hắn nói: "Kế hoạch của một ngày bắt đầu từ buổi sáng, biết không?"
Đào Nhiên nhắm mắt lại nói: "Sáng sớm chỉ là một ngày, đến buổi tối là có thể có thật nhiều ngày."
"Hừ!" Diệp Ngạo Thiên ở ngang hông Đào Nhiên nhéo một cái.
"Tê." Đào Nhiên toét miệng nói: "Em có thể dừng một hồi không? Anh còn muốn ngủ thêm lúc nữa."
Diệp Ngạo Thiên không thuận theo không buông tha, lăn đến trên người Đào Nhiên, nằm ở trên người hắn nói: "Anh còn chưa đút no bạn gái, anh không thể ngủ."
Đào Nhiên khó chịu uốn tới ẹo lui nói: "Anh hiện tại không muốn đút em, còn nữa, em có thể cách xa một chút không? Hôm qua em uống say chưa tắm, hình như có chút thúi."
Diệp Ngạo Thiên: "..."
Nói đến loại trình độ này, chắc cũng không cần thiết trò chuyện tiếp nữa. Diệp Ngạo Thiên giận dữ xuống giường, thấy Đào Nhiên trên giường đã mặt mày hạnh phúc ngủ lại. Nàng tức thì giận không chỗ phát tiết, cúi đầu ở trên bả vai Đào Nhiên cắn mạnh một cái.
Đào Nhiên: "Ách a!!!"
Diệp Ngạo Thiên đã chui vào phòng tắm, Đào Nhiên che bả vai ở trên giường yên lặng rơi lệ. Trong lòng nghĩ có nên chích thuốc phòng chó dại hay không, nghe nói răng người so với chó mèo còn kinh khủng hơn.
Diệp Ngạo Thiên tắm xong đi xuống lầu mua bữa sáng, sáng sớm ở trên giường bị bạn trai ghét bỏ, hiện tại lại còn xuống lầu khổ cực mua điểm tâm cho bạn trai. Bạn gái ôn nhu hiền huệ như mình đi nơi nào tìm? Nơi nào tìm a?
Nàng xách một túi thức ăn lớn trở về, thời điểm đi đến cửa tiểu khu bị một nam nhân ngăn cản.
Diệp Ngạo Thiên nhìn hắn, hắn là người nước Cộng Hòa. Nam nhân kia nhìn Diệp Ngạo Thiên, nói: "Diệp tổng, thật sự là cô sao?"
Diệp Ngạo Thiên mặt không biểu tình nhìn hắn một hồi, nói: "Tôi không phải là Diệp tổng."
Nói xong nàng liền muốn vòng qua nam nhân kia đi vào, nam nhân ngăn lại Diệp Ngạo Thiên nói: "Diệp tổng, tôi biết cô bị tên khốn kiếp Diệp Nam Thiên kia hãm hại, nhưng mà cô thật không muốn báo thù sao? Lão Diệp tổng cứ như vậy chết uổng phí sao? Cô chính là làm con gái như vậy sao?"
Diệp Ngạo Thiên mãnh liệt quay đầu lại nói: "Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì sao? Ngươi chính là nghĩ gạt ta trở về nước Cộng Hòa, sau đó đem ta giao cho Diệp Nam Thiên tranh công đúng không?"
"Tôi không có a Diệp tổng." Nam nhân hướng về bóng lưng Diệp Ngạo Thiên hô: "Tôi tìm cô rất lâu rồi, tôi biết cô thanh bạch, tôi chính tai nghe Diệp Nam Thiên cùng mẹ hắn nói chuyện, là hai mẹ con bọn hắn hại chết lão Diệp tổng a."
Diệp Ngạo Thiên ngừng lại, ở thời điểm bản thân tràn đầy hy vọng thực tế bao giờ cũng tặng lại tuyệt vọng bản thân, đến lúc mình thật sự tuyệt vọng, hy vọng lại liền tùy tiện đặt ở trước mắt như vậy. Nàng khát vọng phần hy vọng này, nhưng lại sợ phía sau hy vọng là tuyệt vọng còn lớn hơn.
Sau khi Đào Nhiên hoàn toàn thanh tỉnh đã là mười giờ sáng, hắn ở trên giường kỳ kèo một hồi, thức dậy đến phòng khách, phát hiện Diệp Ngạo Thiên không có ở đây. Rửa mặt xong hắn gọi điện thoại cho Diệp Ngạo Thiên, Diệp Ngạo Thiên ở đầu điện thoại bên kia nói nàng có chút việc, hơn nữa nàng nói sẽ mua cơm trưa mang về.
"Nhưng mà anh còn chưa ăn điểm tâm đây." Đào Nhiên rót cho mình ly sữa bò, hắn luôn cảm thấy có chút phiền não, có vẻ như bất kể bày tư thế gì cũng đều không thoải mái.
Đến buổi trưa Diệp Ngạo Thiên cuối cùng trở lại, nàng mang hai phần thịt bò bít tết về, Đào Nhiên nói: "Muốn ăn thịt bò bít tết anh có thể làm cho em a, không cần thiết phải mua mang về."
Diệp Ngạo Thiên không nói gì, nàng chỉ trầm mặc bày biện chén dĩa, sau đó rót rượu cho Đào Nhiên. Đào Nhiên nói: "Tại sao không nói lời nào? Còn tức giận chuyện hồi sáng sao? Được rồi, anh xin lỗi được chưa."
"Anh không cần thiết nói xin lỗi." Diệp Ngạo Thiên dừng một chút nói: "Nói xin lỗi là một chuyện rất nghiêm trọng, anh không nên tùy tùy tiện tiện liền nói xin lỗi một người."
Đào Nhiên nháy mắt một cái, cười nói: "Nói xin lỗi với bạn gái, cái này không tính là tùy tiện chứ?"
Diệp Ngạo Thiên đã từng rất nhiều lần nghiêm túc nhìn Đào Nhiên, nhưng trước nay chưa lần nào mang đến cho Đào Nhiên cảm giác như vậy, Đào Nhiên buông xuống chén dĩa nói: "Rốt cuộc làm sao vậy? Trạng thái của em có gì đó rất không đúng."
Diệp Ngạo Thiên nói: "Em muốn trở về nước Cộng Hòa."
"..."
"Em không phải nói ở nước Cộng Hòa đã không còn nhà sao? Còn trở về làm gì?" Đào Nhiên không nhịn được nghĩ, bản thân luôn luôn đi theo bên cạnh Diệp Ngạo Thiên, nàng không thể nào có cơ hội tiếp xúc Phùng Lộ Dịch, vậy thì rốt cuộc điều gì khiến cho nàng đột nhiên muốn trở về nước Cộng Hòa?
Diệp Ngạo Thiên nói: "Nếu như anh ngày thường chú ý tin tức nhiều một chút, anh liền sẽ phát hiện một chuyện. Bạn gái Diệp Thuần kỳ thực không phải là Diệp Thuần, nàng là tội phạm bị truy nã ở nước Cộng Hòa, tên là Diệp Ngạo Thiên. Mà lý do truy nã nàng là, nàng dính líu đến vụ mưu sát phụ thân của chính mình."
Đào Nhiên nhìn nàng, Diệp Ngạo Thiên cười một chút nói: "Dĩ nhiên, nàng cũng không làm loại chuyện này. Nàng là bị oan, cho nên nàng hiện tại phải quay về rửa sạch tội danh, đoạt lại hết thảy những gì đã mất đi."
Đào Nhiên trầm mặc một chút, nói: "Rõ ràng em trước đó đã nói sẽ luôn cùng anh ở chỗ này, điều gì làm em thay đổi chủ ý?"
"Em... em trước kia có một người bạn thế giao, hắn tìm tới em, hơn nữa biết một ít đầu mối về việc ba em qua đời. Hắn muốn mang em trở về nước Cộng Hòa, em cũng có dự tính như vậy."
Đào Nhiên nói: "Em xác định hắn đáng tin? Hắn không phải gạt em chứ?"
"Em xác định." Diệp Ngạo Thiên khẳng định nói: "Em đã dò xét hắn."
"Khi nào em đi?"
"Dùng bữa xong liền đi."
"Anh cùng em đi." Đào Nhiên nói: "Anh vẫn còn chút tiền, em biết mà, anh vừa thừa kế một khoản di sản."
"Không cần." Giọng nói Diệp Ngạo Thiên không cho phép cự tuyệt, "Em nghĩ chúng ta tạm thời không liên lạc với nhau thì tốt hơn."
"..."
Diệp Ngạo Thiên chỉ mang đi hai món y phục thuận tiện nhất, thời điểm nàng đi ra ngoài, Thôi Xán hỏi nàng có muốn cùng cái người luôn theo sau lưng kia nói đôi câu không. Diệp Ngạo Thiên không quay đầu lại, cũng không do dự nói: "Không cần, chờ sự việc kết thúc, có rất nhiều thời gian."
Tuy rằng Diệp Ngạo Thiên cự tuyệt mình đi tiễn nàng, nhưng mà Đào Nhiên vẫn xa xa đi theo nàng, cho đến khi nàng ngồi lên xe. Nam nhân bên cạnh nàng hắn đã từng gặp qua, chính là người tối qua ở quán rượu có ý đồ đến gần Diệp Ngạo Thiên kia.
Đào Nhiên không biết mình nghĩ làm sao, chỉ dựa vào nam nhân kia Diệp Ngạo Thiên liền có thể lấy lại hết thảy sao? Nếu tối hôm qua hắn tuyệt tình một chút, trực tiếp giết nam nhân kia, hiện tại Diệp Ngạo Thiên hẳn vẫn còn cùng bản thân không thẹn không ngượng ăn cơm đây này.
Đào Nhiên cũng không trì hoãn, hắn đi trở về, móc ra trang phục sát thủ đã giấu kỹ. Sau đó nhét y phục vào trong túi xách, lại đặt một vé máy bay đến nước Cộng Hòa, trên thế giới này có nơi nào mình không đi được? Trên thế giới này có người nào bản thân không gặp được?
Cứ như vậy căn nhà một ngày trước vẫn còn nhiệt nhiệt náo náo, ngày hôm sau liền lạnh tanh cứ như trước nay chưa từng có ai ở.
Diệp Ngạo Thiên bí mật trở lại nước Cộng Hòa, lúc này tin tức liên quan tới Diệp Ngạo Thiên ở nước Cộng Hòa đã rất ít. Không ít người cảm thấy Diệp Ngạo Thiên đã chạy trốn tới một nơi nào đó cả đời cũng không dám đi ra, cũng có người cảm thấy Diệp Ngạo Thiên kỳ thực đã chết, bằng không sao ngay cả tang lễ cha mình cũng không xuất hiện.
Nhưng mà Diệp Ngạo Thiên nàng cuối cùng trở lại rồi, ngày đó Thôi Xán nói với nàng, hắn nghe mẹ con Diệp Nam Thiên nói chuyện.
Diệp Nam Thiên là con riêng bên ngoài của phụ thân, sau đó cho dù mẫu thân mình qua đời, phụ thân cũng chưa bao giờ muốn nhận lấy mẫu thân của Diệp Nam Thiên. Diệp Ngạo Thiên gặp nữ nhân kia chưa được mấy lần, trong lòng nàng đối với nữ nhân kia vẫn rất khinh thường không thèm quan tâm, cho nên cũng lười chú ý bà ta.
Từ sau khi phụ thân bị bệnh bản thân vẫn luôn bận chuyện công ty, ngày đó trở lại nàng muốn tự mình mớm thuốc cho cha. Lại không ngờ đó là thuốc đoạt mệnh phụ thân, sau khi phụ thân uống thuốc, rất nhanh chết đi, nhanh đến mức nàng đều không phản ứng kịp.
Sau đó liền tra ra trong thuốc có độc, mà nàng xem như là người cuối cùng tiếp xúc thuốc men của phụ thân, trên tay cũng dính độc. Trong một đêm, hướng gió đổi chiều, tất cả truyền thông đều đăng tin Diệp Ngạo Thiên nàng sát hại phụ thân. Cổ đông công ty cũng đều bắt đầu phản đối Diệp Ngạo Thiên, Diệp Ngạo Thiên trăm miệng không thể bào chữa, cuối cùng chỉ có thể trốn đến Thần Quốc.
Thôi Xán nói: "Chỉ cần có thể để mẹ con bọn họ chính miệng thừa nhận sự thực hãm hại cô, là cô có thể lật lại ván này."
Diệp Ngạo Thiên nói: "Bọn họ làm sao sẽ thừa nhận?"
"Hết thảy đều có thể." Thôi Xán nói: "Chỉ cần chúng ta có thể thu mua một tâm phúc của Diệp Nam Thiên, liền không sợ không bắt được cái chuôi của hắn."
Diệp Ngạo Thiên lòng nói cái này há có phải muốn làm liền làm được? Bất quá bây giờ cũng không có biện pháp tốt hơn, Diệp Ngạo Thiên có chút lo âu nói: "Tôi cảm thấy bây giờ không phải thời cơ tốt để liên lạc những người khác."
"Tại sao?" Thôi Xán có chút kích động nói: "Nội bộ Diệp thị cũng không hoàn toàn phụ thuộc vào người của Diệp Nam Thiên, chỉ cần cô tìm bọn họ, bọn họ liền sẽ âm thầm trợ giúp cô, làm vậy sẽ dễ dàng hơn so với chỉ hai chúng ta làm việc."
Diệp Ngạo Thiên nhíu mày nói: "Cậu làm sao biết bọn họ không vụng trộm quy phục Diệp Nam Thiên? Ngộ nhỡ bị Diệp Nam Thiên biết được tin tức tôi trở về thì làm sao bây giờ? Tóm lại tôi không đồng ý hiện tại liên lạc bọn họ."
Thấy Diệp Ngạo Thiên phản đối như vậy, Thôi Xán tuy rằng không vui nhưng cũng ngoài miệng đáp ứng. Sau khi hắn ra ngoài thầm nghĩ nữ nhân đúng là nữ nhân, làm việc trông trước trông sau. Diệp Nam Thiên đã nắm giữ quyền hành Diệp thị, những người kia nghĩ muốn phụ thuộc vào Diệp Nam Thiên thì đã có thể quang minh chính đại phụ thuộc, nào cần vụng trộm lén lén lút lút.
Vì vậy hắn bắt đầu giấu Diệp Ngạo Thiên liên lạc một ít người của Diệp thị, Đào Nhiên đứng trong bụi hoa phía sau cách đó không xa, tuy rằng mình bị đá, nhưng mà nên giúp vẫn phải giúp a.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
94 chương
56 chương
26 chương