Nữ phụ ác độc cười với ta
Chương 122 : Tiểu bạch hoa hẻm tối ⑰
Đối với phẫn nộ của Mục Hoan Hoan, Đào Nhiên cũng chỉ là cười một tiếng. Nói thật, mỗi lần chuyển kiếp tới hắn đối với chuyện của nguyên chủ thông thường đều không quá đồng cảm. Dẫu sao hắn vẫn luôn nhớ đây chỉ là một thế giới tiểu thuyết, hắn tới nơi này cũng chỉ vì làm nhiệm vụ. Đối với hắn mà nói chỉ cần nữ phụ không hắc hóa, thứ khác đều không quá quan trọng.
Mục Hoan Hoan trợn mắt nhìn Đào Nhiên nói: "Anh làm sao vậy, sao một chút cũng không tức giận?"
Đào Nhiên cười cười nói: "Tức giận cũng đã từ sớm rồi, dẫu sao đã hơn ba năm trôi qua."
Mục Hoan Hoan trầm mặc lại, nàng nhớ ra người trước mắt đã ở trong phòng giam đợi ba năm. Nàng không cách nào tưởng tượng một người bị oan uổng ở trong tù ba năm, sau khi ra ngoài còn phải luôn mang vết nhơ sinh hoạt là một loại tâm tình như thế nào. Mục Hoan Hoan chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khó chịu, mà Chung Hiểu thì còn đang cười với nàng.
Lúc Tô Mạt tỉnh lại thì đã là giữa trưa, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào bên trong, phơi ấm áp cả giường. Trên người Tô Mạt ra một ít mồ hôi, dần dần thanh tỉnh từ từ nhớ lại ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra cái gì. Cho dù là hiện tại, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy khó chịu.
Nàng đi vào phòng tắm, bắt đầu tẩy rửa thân thể.
A Tín xem ra đã đi rồi, ngày hôm qua đem A Tín nhốt bên ngoài cả đêm có phải là quá mức? Tắm xong nàng đứng ở trước gương, đưa tay xóa đi sương mù trên gương. Nữ nhân trong gương so với ba năm trước thành thục hơn rất nhiều, mà trong lòng Tô Mạt quả thực chán ghét nữ nhân này.
Nàng đưa tay bưng kín mặt, nói cho bản thân không được nghĩ lại chuyện lúc trước. Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng bất chấp tất cả để ở bên A Tín, hiện tại bất luận suy nghĩ gì cũng đều vô dụng.
Thời điểm nàng mặc quần áo tử tế đi ra, phát hiện điện thoại di động sáng lên một cái. Cầm lên nhìn, tức thì huyết dịch cả người đều tựa như đóng băng. Một loại cảm giác sợ hãi đã lâu không thấy chiếm cứ tâm linh, Tô Mạt trắng bệch cả gương mặt liền chuẩn bị gọi điện thoại cho Triệu Tín, lúc này dãy số làm người sợ hãi kia lại một lần nữa gọi lại.
Tô Mạt cứng ngắc nhìn biểu hiện điện báo, qua thật lâu sau mới nhận máy.
"Tô Mạt? Tô Mạt! Ngươi đổi số di động sao?" Thanh âm đối phương tràn đầy không kiên nhẫn.
Tô Mạt sít sao nắm điện thoại di động, nói: "Ai đem số của tôi nói cho ông? Tôi không muốn nghe thấy giọng ông nữa, ông tránh xa tôi ra!"
"Ai đưa số ngươi cho ta ngươi không biết sao? Mạt Mạt a, ngươi trở lại đi, đừng nghĩ trèo cành cao, thứ người như ngươi làm sao có thể xứng với Triệu đại công tử!"
"A! Đừng nói nữa!"
"Hừ, ta biết ngươi không muốn gặp ta, nhưng mà ta đã biết ngươi ở nơi nào. Có bản lãnh ngươi tiếp tục trốn a, lão tử sớm muộn cũng đem ngươi bắt..."
Điện thoại di động rơi trên mặt đất, Tô Mạt kinh hoảng thất thố nhìn xung quanh.
"Hắn sắp tới... Hắn sắp tới... Tại sao vẫn cứ không chịu buông tha ta?"
Triệu Tín ở nhà một đêm, sáng sớm cùng Triệu thái thái dùng bữa sáng. Sau đó hắn liền lái xe ra cửa, ngày thường vào lúc này hắn hẳn là đang trên đường đến công ty, nhưng mà hôm nay hắn luôn cảm thấy tâm thần không yên. Hắn suy nghĩ một chút vẫn là không yên tâm, sợ Tô Mạt xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, quẹo qua dự định đi tìm Tô Mạt.
Trợ lý lúc này gọi điện thoại cho hắn, nói là có cảnh sát ở công ty chờ hắn.
Triệu Tín lòng trầm xuống một chút, nhưng mà hắn cũng không quá lo lắng. Hắn lái xe đến công ty, dọc đường đi không ít nhân viên đều nhìn hắn, xem ra chuyện cảnh sát đến tìm hắn mọi người đều biết.
Triệu Tín lên lầu, trợ lý ở cửa phòng làm việc chờ hắn, vừa nhìn thấy hắn tới, liền nói: "Tổng giám đốc, bọn họ nói là muốn tìm cậu tìm hiểu một số chuyện."
Triệu Tín đi vào, liền thấy mấy người mặc đồng phục cảnh sát ngồi trên ghế sa lon. Nhìn thấy Triệu Tín, các cảnh sát đứng lên, một người dẫn đầu nói: "Cậu chính là Triệu Tín Triệu tổng giám đốc đúng không."
"Là tôi." Triệu Tín cởi ra một nút áo tây trang, ngồi xuống trên ghế sa lon, nói với trợ lý: "Đi mua mấy ly cà phê."
Sau đó hắn nói: "Không biết mấy vị sĩ quan cảnh sát tìm tôi có chuyện gì không?"
"Chúng tôi hôm nay tới tìm cậu, là bởi vì một vụ án cố ý giết người." Cảnh sát lấy ra một tấm hình nói: "Không biết Triệu tiên sinh có nhận biết người trong hình này hay không."
Người trong hình mặt bị thương, trên cổ còn có xăm. Người này ngày hôm trước hắn từng gặp qua, là một tên cầm đầu băng đảng trộn lẫn trong hắc đạo, hình như tên Liệp Ưng cái gì đó. Triệu Tín mặt không đổi sắc nói: "Đây là người nào? Tôi không biết."
"Vậy sao?" Cảnh sát nói: "Hay là cậu nhìn kỹ một chút xem?"
Triệu Tín khóe miệng hơi hất lên, thần sắc trên mặt rất là cao ngạo, "Không biết là điều gì khiến cho sĩ quan cảnh sát cảm thấy tôi sẽ nhận biết người như vậy, ngài cảm thấy tôi cần phải nhận biết người như vậy sao?"
"Tình huống bình thường dĩ nhiên không cần nhận biết hắn, nhưng mà có chút tình huống đặc biệt vậy thì chưa chắc." Cảnh sát nói: "Người này tên Liệp Ưng, là một thủ lãnh hắc đạo. Ngày hôm trước có người tiêu một số tiền lớn, bảo hắn đi làm chết một người, người kia tên Chung Hiểu, không biết cậu có nhận biết hay không."
Triệu Tín: "Tôi không nhận thức."
"Cậu hẳn phải nhận thức." Cảnh sát nói: "Dẫu sao hắn cũng có quan hệ với bạn gái cậu, ba năm trước Chung Hiểu này bởi vì cưỡng hiếp bạn gái cậu mà vào ngục, cậu không thể nào không nhận thức hắn."
Nghe được từ kia, sắc mặt Triệu Tín càng thêm khó coi, hắn nói: "Anh có ý gì, chỉ bởi vì điều này liền hoài nghi tôi sao? Đã nói rồi đây là chuyện ba năm trước, tại sao ba năm trước tôi không giết hắn, ngược lại ba năm sau mới động thủ."
"Nguyên nhân cụ thể thì chỉ có cậu mới biết." Cảnh sát nói: "Có điều chúng tôi cũng đã phân tích vài nguyên nhân, một là lúc ấy cậu chỉ là học sinh, còn chưa có năng lực làm như vậy. Hai là bạn gái cậu gần đây mới trở về, hơn nữa một ngày trước khi xảy ra chuyện cậu và bạn gái đã từng ở phòng ăn vô tình gặp được Chung Hiểu. Cái này cậu không cần phủ nhận, bạn gái cũ của cậu Mục Hoan Hoan đã làm chứng, hơn nữa nàng nói tối hôm qua nói chuyện, cậu đã thừa nhận sự thực mua hung giết người."
Triệu Tín hơi nghiêng thân thể về phía trước, hắn xả mép một cái nói: "Nàng nói cái gì thì là cái đó sao? Nàng bị tôi đá nên mang lòng oán hận, muốn gây khó dễ tôi là bình thường."
"Nhưng mà cậu và Mục Hoan Hoan tối hôm qua quả thật có nói chuyện, hơn nữa cậu còn đem tài liệu của Chung Hiểu truyền cho ca ca của Mục Hoan Hoan, cái này đã có chứng cớ." . Google ngay trang -- T RUMtruyen.c om --
"Vậy thì thế nào?" Triệu Tín lớn tiếng nói: "Mục Hoan Hoan tốt xấu gì cũng là bạn gái cũ của tôi, tôi không muốn thấy nàng và tên tội phạm kia cùng một chỗ, tôi để cho anh nàng đem nàng mang về nhà thì đã làm sao?"
Cảnh sát cười nói: "Nhưng mà cậu vừa rồi phủ nhận sự thực cậu nhận biết Chung Hiểu."
"..." Triệu Tín trán toát mồ hôi, hắn hung hăng nhìn chằm chằm cảnh sát nói: "Anh đây là đang thẩm vấn tôi sao? Mời các người rời khỏi, nếu như cần thiết, tôi để cho luật sư của tôi liên lạc với các người."
"Tình huống hiện tại sợ rằng cậu phải cùng chúng tôi đi một chuyến trước." Cảnh sát đứng lên nói: "Từ lời khai của Liệp Ưng, cùng với các loại chứng cớ, còn có vừa rồi thu âm, chúng tôi có lý do tin tưởng cậu quan hệ rất lớn với vụ án này, mời cậu cùng đi với chúng tôi."
Triệu Tín: "Anh..."
"Nếu như cậu không phối hợp, chúng tôi có thể cưỡng chế mang cậu đi."
Triệu Tín bị một đám cảnh sát dẫn rời khỏi công ty, bị mang đi dưới ánh mắt người toàn công ty. Trong lúc nhất thời công ty lòng người bàng hoàng, không ít người đều đang suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
Mục Tuấn Tuấn nói: "Được, tôi biết rồi."
Sau đó hắn để điện thoại di động xuống nói với Mục Hoan Hoan: "Triệu Tín đã bị mang đi, bất quá Chung Hiểu cuối cùng không xảy ra chuyện gì, nhà Triệu Tín cũng có chút thế lực, kết quả như thế nào còn khó mà nói."
"Hừ, để cho hắn chịu khổ một chút mới tốt." Mục Hoan Hoan nói: "Nhưng mà vụ án của Chung Hiểu làm sao bây giờ? Hắn là bị oan uổng."
"Vụ án dẫu sao đã qua ba năm, chứng cớ cái gì đó cũng không dễ nói nữa, huống hồ ngươi xác định hắn thật sự bị oan uổng sao?" Mục Tuấn Tuấn nhìn muội muội hắn nói: "Ngươi thật sự thích hắn? Ngươi biết mà, ba mẹ không thể nào đồng ý các ngươi cùng một chỗ."
"Còn có thể làm sao bây giờ, em chính là thích hắn a." Mục Hoan Hoan hai tay chống mặt nói: "Em nhất định phải giúp hắn rửa đi vết nhơ này, hắn thật đáng thương, em hiện tại vừa nhìn thấy hắn cười, luôn cảm thấy phía sau nụ cười chằng chịt đầy vết sẹo."
"... Bớt đọc tiểu thuyết đi." Mục Tuấn Tuấn nói: "Ngươi có phải lại đọc thứ gì kỳ quái?"
"Nào có." Mục Hoan Hoan mặt ngọt ngào nói: "Em chẳng qua là đọc tiểu thuyết Hiểu Hiểu viết thôi mà, anh biết không, tiểu thuyết của hắn được xuất bản a, em đưa anh một quyển nhé."
"Không cần..." Mục Tuấn Tuấn mặt đầy mệt mỏi nói: "Ngươi lúc nào cũng không để cho người yên tâm, lần này giúp ngươi chỉnh Triệu Tín là bởi vì hắn từng bắt nạt ngươi, về phần chuyện Chung Hiểu ta mặc kệ thôi."
"Anh..." Mục Hoan Hoan giận dữ nhìn Mục Tuấn Tuấn, hồi lâu sau mới nói: "Mặc kệ thì thôi, tự em quản cũng được."
Mục Tuấn Tuấn nói: "Ngươi vẫn là quản tốt chính mình đi, nghe giọng điệu ba mẹ, hình như là muốn giúp ngươi chuẩn bị chuyện coi mắt."
"Em không muốn coi mắt." Mục Hoan Hoan đứng lên nói: "Hiểu Hiểu sắp xuất viện, em đi bồi hắn."
"Lại còn Hiểu Hiểu..." Mục Tuấn Tuấn mặt ghét bỏ nhìn bóng lưng Mục Hoan Hoan, lòng nói không lâu sau trong nhà nhất định sẽ long trời lở đất.
Đào Nhiên trừ xương đùi cần phải từ từ khép lại ra thì đã không còn chuyện gì nữa, lúc Mục Hoan Hoan đến bệnh viện Lão Lang bọn họ đang giúp Đào Nhiên xuất viện. Mục Hoan Hoan nhìn thấy, lập tức chạy tới nói: "Chậm một chút chậm một chút, đừng động đến chân hắn."
Lão Lang nói: "Chị dâu cứ yên tâm đi, bằng vào tiểu thân bản này của đại ca, em nâng lên cao cũng không thành vấn đề."
Mục Hoan Hoan trợn mắt nhìn Lão Lang, "Không cho phép anh nâng hắn."
Đào Nhiên: "..."
Bọn họ đỡ Đào Nhiên lên xe lăn, tiếp đó một đường bừng bừng khí thế ra ngoài bệnh viện. Dọc đường đi bệnh nhân đều sợ thất kinh, đám người này sao lại chạy tới bệnh viện? Không phải nói bang phái ác đấu không dám tới bệnh viện sao? Hiện tại người hắc đạo đều quang minh chính đại như vậy rồi?
Về đến nhà, Đào Nhiên thoải mái thở dài, "Vẫn là trong nhà tốt, thật không muốn lại nằm viện nữa."
"Cho nên anh nhất định phải cẩn thận bảo vệ bản thân." Mục Hoan Hoan hiền huệ rót nước cho Đào Nhiên, "Uống nước đi, miệng đều khô nẻ rồi."
Đào Nhiên nhìn nước, khổ sở nói: "Thôi không uống đâu."
Mục Hoan Hoan: "Tại sao?"
"Uống nước xong phải đi nhà vệ sinh." Đào Nhiên nói: "Hiện tại ở nhà, cũng không có hộ sĩ đỡ đi nhà cầu."
Mục Hoan Hoan mặt nhỏ đỏ lên, không biết nghĩ đến cái gì, nàng nói: "Không phải có em ở đây sao."
"Em?" Đào Nhiên mặt chế nhạo nói: "Nhưng mà phải giúp anh mặc quần nga."
Mục Hoan Hoan đem tròng mắt loạn chuyển bốn phía, sau đó rủ rỉ một tiếng nhỏ đến không thể nghe: "Ừ..."
Đào Nhiên: "Cái gì? Nói nhỏ quá!"
Mục Hoan Hoan rống to: "Em nói, em sẽ giúp anh mặc quần!"
"Phụt!"
Mọi người đồng loạt phun. "Mẹ ôi, chị dâu thật là quá khí phách."
Đào Nhiên cúi đầu làm bộ xấu hổ nói: "Hoan Hoan chính là như vậy, các ngươi đừng để bụng a."
Mục Hoan Hoan: "..."
Mọi người ha ha cười to, đến lúc ăn cơm tối Mục Hoan Hoan mới phát hiện chuyện nghiêm trọng. Đó chính là nàng không biết làm cơm, Đào Nhiên không làm được cơm, Lão Lang bọn họ đều đi ra ngoài. Mục Hoan Hoan nhìn thức ăn trong phòng bếp, căn bản không biết hạ thủ từ đâu.
Đào Nhiên chống gậy tới nói: "Có muốn anh chỉ điểm cho hay không?"
Mục Hoan Hoan: "Làm sao chỉ điểm?"
"Em trước rửa đồ ăn đã... rồi xắt thức ăn..."
"Tay em không sao chứ?"
"Tuyệt đối đừng, trước thả dầu... Chờ dầu được đốt nóng..."
"Xoẹt!"
"Aiz yo chòi má đừng nhào lên người, anh đứng không vững..."
Cuối cùng bữa tối của bọn họ là cơm chan canh thịt viên, tại sao là món ăn này? Bởi vì món này không cần trộn xào, chỉ cần đem thịt băm vụn trộn với hành gừng, sau đó vo tròn lại bỏ vào trong nước nấu lên là được.
Đào Nhiên uống một hớp canh, biểu tình có chút kỳ quái nói: "Cũng không tệ lắm."
Mục Hoan Hoan cũng uống một hớp, vui vẻ nói: "Uống ngon a, về sau anh dạy em nấu ăn đi, em ngày ngày làm cho anh ăn."
Đào Nhiên chần chờ một chút, sau đó nói: "Được a."
"Tại sao anh lại chần chờ?" Mục Hoan Hoan nói: "Anh ghét bỏ canh thịt viên của em sao?"
"Không có không có."
Mục Hoan Hoan: "Gạt người, vậy tại sao anh lại có biểu tình như vậy?"
"Ách... Anh muốn đi nhà cầu."
Mục Hoan Hoan xụ mặt đưa Đào Nhiên vào nhà cầu, Đào Nhiên có chút lúng túng nói: "Em ra ngoài đi, xong anh gọi em."
"Anh tàn phế một tay một chân, một mình làm sao được." Mục Hoan Hoan đưa tay về phía quần Đào Nhiên nói: "Để em tới giúp cho."
Đào Nhiên: "... Vậy thật ngại quá."
Mục Hoan Hoan hai tay run rẩy kéo ra dây khóa của Đào Nhiên, sau đó cởi quần hắn ra, Đào Nhiên nói: "Quần lót để tự làm đi."
"Không được." Mục Hoan Hoan mở một con mắt liếc cái bộ vị kia, thấy nơi đó phồng lên, có vẻ như để cho người thật căng thẳng. Nàng nói: "Tay kia còn phải chống gậy, vẫn là để em đi."
Sau đó tay nàng liền đụng phải cái mông Đào Nhiên, da gà trên người Đào Nhiên thay nhau nổi lên. Trong đầu Mục Hoan Hoan một mảnh hỗn loạn, lòng nói còn rất có đàn hồi. Sau đó nàng đưa tay đem quần lót Đào Nhiên lột một cái, tay sợt qua da hắn.
Mục Hoan Hoan định thần nhìn lại, tức thì trợn to hai mắt, hóa ra địa phương kia của nam nhân là cái hình dáng này. Thật là xấu xí nga, trong tiểu thuyết nói cái gì phấn hồng tinh xảo hóa ra đều là gạt người...
Thấy dáng vẻ của Mục Hoan Hoan, Đào Nhiên co quắp khóe miệng nói: "Có phải em định làm cả việc đỡ lên không hả?"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
19 chương
162 chương
142 chương
240 chương
63 chương
141 chương