Nữ phụ ác độc cười với ta
Chương 117 : Tiểu bạch hoa hẻm tối ⑫
Sau khi Mục Hoan Hoan đi, Đào Nhiên lại ở trên giường ngủ nướng thêm một tiếng, cho đến khi Lão Lang đến tìm hắn cùng đi ăn mì, hắn mới dậy. Đào Nhiên từ trên giường bật dậy, có chút không thể hiểu được hỏi: "Ngươi chuyện gì xảy ra a, ngày hôm qua ngủ trễ như vậy mà hôm nay còn dậy sớm."
"Không có biện pháp." Lão Lang không đỏ mặt chút nào nói: "Người ta trẻ tuổi mà."
"..." Con mẹ nó chứ trẻ tuổi, hắn lại không biết ngượng ở trước mặt mình tự xưng trẻ tuổi? Đào Nhiên đối với độ da mặt dày của người trẻ tuổi xã hội hiện nay có thêm một bước hiểu biết.
Rửa mặt xong hai người khoác vai đáp lưng đi ăn mì, Lão Lang nói: "Thế nào, xe em mua không tệ chứ?"
"Rất tốt, buổi trưa hôm nay ta mượn dùng một chút." Đào Nhiên nói: "Chờ lát nữa ăn mì xong, ngươi cùng ta đi mua thức ăn."
"Không phải chứ, em ở trong giới cũng là nhân vật vang dội, sao có thể làm chuyện hạ giá như mua thức ăn?"
Đào Nhiên siết quả đấm uy hiếp, "Ngươi có đi hay không?"
"... Đi."
"Chính là hắn sao?"
"Chính là hắn."
"Lúc nào động thủ?"
"Đổi địa phương khác, nơi này là địa bàn của bọn họ."
Có vài người từ từ bước ra, làm bộ như đi ngang qua.
Đào Nhiên mua không ít thức ăn, toàn bộ để cho Lão Lang xách về. Buổi trưa nấu cơm Lão Lang cũng không rời khỏi, hắn ngồi trên một cái ghế nhỏ tróc đậu cho Đào Nhiên.
"Đại ca." Lão Lang nói: "Sao trước kia không phát hiện anh có tài nấu nướng a."
Đào Nhiên vừa múa xẻng vừa nói: "Bởi vì trước kia ta cũng trẻ trâu giống như ngươi, cảm thấy thân phận mình mua thức ăn nấu cơm rất hạ giá, cho nên tuyệt không làm."
"..." Lão Lang cảm giác rất oan uổng, tuy rằng bản thân cũng rất ghét mua thức ăn nấu cơm, nhưng không đến mức tuyệt đối không làm.
Đào Nhiên buổi trưa xào đĩa đậu ve trộn ớt xanh, khoai tây sợi xào thịt bằm, thịt hai lần chín, cá kho, còn có canh cà chua thịt viên. Lão Lang nhìn Đào Nhiên bỏ thức ăn vào hộp giữ nhiệt, nuốt nước miếng nói: "Thật là thơm a, em có thể ăn chút không?"
"Ta mang một phần đến trường học, còn lại ngươi ăn đi." Đào Nhiên nói: "Không ăn hết thì kêu những huynh đệ khác cùng ăn."
"Được."
Lão Lang hớn hở vui mừng kêu các huynh đệ tới dùng cơm, Đào Nhiên lái xe Lão Lang đến trường học của Mục Hoan Hoan. Xe lái đến cửa bị ông bác bảo vệ ngăn cản, Đào Nhiên mở cửa xe xách hộp giữ nhiệt nói: "Tôi tới đưa cơm."
Ông bác mặt mày chính khí nói: "Không phải lão sư trong trường, không cho lái xe vào."
Đào Nhiên lớn tiếng nói: "Tôi chính là đưa cơm cho lão sư."
"Ai cần biết cậu đưa cơm cho ai, không phải lão sư của trường không cho phép lái xe vào!"
"... Ặc." Đào Nhiên phục rồi, đang chuẩn bị đi bộ vào.
Ông bác đưa tay chỉ vào một cái bảng bên cạnh, "Không thấy sao? Cửa trường học không cho phép đậu xe!"
"... Coi như ông ác!" Đào Nhiên ảo não lái xe rời khỏi, sau đó ngừng xe trên phần đất trống bên phải trường học. Hắn cầm hai hộp giữ nhiệt xuống xe, lòng nói lần sau đưa cơm vẫn là đạp xe đạp cho khỏe, xe đạp cho đi vào.
Hắn đi hai bước, bỗng nhiên trong lòng có một loại cảm giác rất mãnh liệt. Đào Nhiên lệch thân thể sang bên cạnh một cái, một cây gậy liền đánh vào trên bả vai Đào Nhiên. Nếu không phải lệch một chút, cây gậy này chính là đánh vào trên đầu.
Hắn bị đánh ngã nhào xuống đất, hai hộp giữ nhiệt cũng lăn xuống đất. Đào Nhiên ở trên đất lăn lộn một chút, liền nhìn thấy mấy người đeo kính đen cầm gậy đứng ở vị trí hắn vừa đứng. Chỗ bả vai đau muốn chết, cũng không biết xương có sao không, Đào Nhiên nói: "Các ngươi là ai?"
Một nam nhân kính đen dẫn đầu đem tàn thuốc trong miệng ói ra đất, nói: "Đánh!"
Đào Nhiên từ dưới đất nhảy bắn lên, bay qua đạp về phía hai người xông lại. Chỉ là một bên bả vai hắn bị thương, thân thể kém thăng bằng, lập tức mất trọng tâm thiếu chút nữa lại ngã xuống. Còn chưa ổn định thân hình, một cây gậy liền đánh vào trên đùi Đào Nhiên.
"Ách a..."
Đào Nhiên té xuống đất, cắn răng muốn đứng lên. Bên tai truyền tới một trận tiếng rít, hắn cảm giác đầu đau xót, trước mắt tối sầm sau đó không biết cái gì nữa.
Mục Hoan Hoan hôm nay có tiết cho đến trưa, giữa trưa tan học, nàng mỏi eo đau lưng đến phòng làm việc nghỉ ngơi. Có lão sư liền hỏi: "Mục lão sư, hôm nay sao không mang cơm?"
Mục Hoan Hoan cười nói: "Bạn trai tôi nói hắn muốn tới đưa cơm."
"Yo, thật là làm người hâm mộ a..."
Mục Hoan Hoan hai tay chống quai hàm nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài thời tiết vừa vặn, trong trường học có loài hoa nàng không nhận thức đang nở. Từ xa nhìn lại đỏ au một mảnh, đặc biệt đẹp mắt.
Đợi một hồi Đào Nhiên vẫn chưa tới, Mục Hoan Hoan lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đào Nhiên, "Ngự thiện của trẫm đưa đến chỗ nào rồi?"
Đợi đã lâu Đào Nhiên vẫn không trả lời nàng, Mục Hoan Hoan có chút bực mình nghĩ, để xem lát nữa ta làm sao thu thập ngươi. Nàng cứ như vậy chờ rồi chờ, một mạch cho đến khi giờ nghỉ trưa sắp kết thúc Đào Nhiên cũng không tới. Trong lúc đó Mục Hoan Hoan gửi cho Đào Nhiên vô số tin nhắn, nhưng mà Đào Nhiên không trả lời dù chỉ một cái.
Mục Hoan Hoan tức giận bắt đầu gọi điện thoại cho Lão Lang.
Lão Lang đang cùng một đám huynh đệ ở nhà Đào Nhiên ăn cơm, hắn cầm chai bia lắc lắc, nói: "Ăn ngon đúng không? Ha ha ha... Đây là thức ăn đại ca tự tay làm đó."
"Đại ca thật tài năng, không chỉ có thể viết sách còn mẹ nó biết nấu cơm."
"Con bà nó, tay nghề đại ca quá tuyệt rồi!"
"Mùa hè lặng lẽ trôi qua lưu lại bí mật nhỏ ~"
Lão Lang nhận điện thoại nói: "A lô, chị dâu có chuyện gì a?"
Mục Hoan Hoan nói: "Chung Hiểu ở chỗ anh sao? Bảo hắn nghe điện thoại."
"Không có ở đây a." Lão Lang nói: "Đại ca không phải đến trường học đưa cơm sao?"
"Hắn lên đường lúc nào? Tôi căn bản không gặp hắn."
"Đi từ sớm, còn là lấy xe em đi, theo lý đã sớm tới rồi." Lão Lang nói: "Hay là chị gọi điện thoại cho đại ca?"
Mục Hoan Hoan bỗng nhiên có chút hoảng, nàng cảm giác như có chuyện gì sắp xảy ra vậy. Vội vội vàng vàng đi xuống lầu, Mục Hoan Hoan đến cửa trường học, cũng không nhìn thấy bóng dáng Đào Nhiên. Mục Hoan Hoan liền hỏi bác bảo vệ, có nhìn thấy một người khoảng hai mươi tuổi lái chiếc xe màu đỏ.
Ông bác nói: "Cô nói tiểu tử kia à, hắn có tới, bảo là muốn đưa cơm cho lão sư nào đó. Tôi nói không phải lão sư trong trường không cho lái xe vào, hắn liền đi."
Hóa ra hắn tới thật, nhưng theo hiểu biết của Mục Hoan Hoan đối với Đào Nhiên, nếu hắn đã tới nơi này, sẽ không để ý đi bộ vào trường đưa cơm. Mục Hoan Hoan nhìn ngoài trường học, nàng nhớ bên cạnh có một chỗ đất trống có thể đậu xe. Mục Hoan Hoan đi mấy bước sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ quen thuộc đậu ở đó. Nàng hưng phấn chạy mấy bước đến chỗ xe, dưới chân không biết vấp té thứ gì, hại nàng thiếu chút nữa ngã xuống.
Mục Hoan Hoan cúi đầu nhìn, là hộp giữ nhiệt lăn trên đất. Hộp giữ nhiệt kia nàng quá quen thuộc, dự cảm không lành càng thêm mãnh liệt. Mục Hoan Hoan đưa tay lấy tới hộp giữ nhiệt, mở nhìn, mùi thơm thức ăn bên trong xông vào mũi, đây là đồ ăn mà Đào Nhiên làm, nàng có thể ngửi ra được.
Ở trên đất cách hộp giữ nhiệt không xa có một bãi máu, Mục Hoan Hoan nuốt ngụm nước miếng, liều mạng không để cho mình nghĩ loạn. Nàng đứng lên đi tới bên cạnh xe, trong xe không có người. Mục Hoan Hoan như mất đi toàn thân khí lực, dựa vào xe từ từ ngồi dưới đất.
Bởi vì trước đó Mục Hoan Hoan gọi điện thoại, cho nên Lão Lang vẫn luôn chú ý, không cùng bọn họ cùng nhau ồn ào lên. Lúc này Mục Hoan Hoan lại gọi điện thoại tới, Lão Lang lập tức liền nhận, "Chị dâu, thấy đại ca chưa?"
"Aiz, làm sao vậy? Đừng khóc a!"
Mọi người đều hạ xuống chai bia, an tĩnh nhìn Lão Lang.
"Đại ca làm sao vậy?" Sắc mặt Lão Lang thay đổi mấy lần, sau đó để điện thoại di động xuống đen mặt lại nói: "Con mẹ nó đều đừng uống nữa, đại ca xảy ra chuyện."
Thời điểm một đám người chạy tới trường học, Mục Hoan Hoan đang ôm hộp giữ nhiệt khóc, Lão Lang đi tới nói: "Chị dâu, đừng khóc, rốt cuộc làm sao vậy?"
Mục Hoan Hoan không thở được nói: "Tôi không biết, tôi chờ rất lâu hắn cũng không tới, vì vậy tôi liền đến cửa trường học nhìn. Sau đó tôi nhìn thấy hộp giữ nhiệt rơi trên đất, trong xe không có người, dưới đất còn có máu."
Một đám người vây quanh bãi máu kia nhìn, Quạ Đen mắng: "Lão đại bị người ám toán, mẹ nó, ngay cả lão đại chúng ta cũng dám động!"
Lão Lang trầm mặt nói: "Thân thủ lão đại chúng ta đều biết, có thể sạch sẽ gọn gàng bắt lão đại đi như vậy, bọn họ khẳng định có không ít người. Đây là có dự mưu, các ngươi phân thành hai nhóm, một nhóm ở trường học bên này tra một chút xem có đầu mối gì không, nhìn xem có camera giám sát gì đó không. Một nhóm khác ở bên hẻm tối tra một chút, nhìn xem gần đây có người lạ nào ở nơi đó lén lén lút lút không."
Nhìn Mục Hoan Hoan, Lão Lang nói: "Quạ Đen ngươi đưa chị dâu trở về, bảo vệ tốt chị dâu, chị dâu không thể lại xảy ra chuyện. Ta đi liên lạc huynh đệ khác, hỏi thăm một chút, xem trong giới có tin tức gì không."
Lúc Đào Nhiên tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, miệng bị nhét vào, tay chân cũng bị buộc lại, chung quanh hình như có người đang nói chuyện. Phải rồi, bản thân trước đó bị một đám cháu trai không biết từ nơi nào ám hại.
Tiểu Mỹ ở trước mặt Đào Nhiên nói: "Ký chủ bị người bắt cóc, lúc này tốt nhất không nên lộn xộn."
Đào Nhiên cũng không động, vẫn nhắm mắt lại làm bộ như hôn mê.
Liền nghe có người nói: "Mẹ nó, chảy nhiều máu như vậy, sẽ không cúp chứ."
"Cúp cũng không sao." Một người khác nói: "Dù sao trời tối liền phải đem hắn ném xuống sông."
"Nghe nói hắn trước kia là lão đại hẻm tối bên đó?"
"Đúng vậy, lão đại thì thế nào, đắc tội người khác không phải cũng kết quả này sao."
Đào Nhiên nghe vậy liền hiểu, mình đắc tội người nào đó, đây là có người đang trả thù. Hơn nữa hắn không chỉ muốn đánh mình hay phế mình, mà là thật muốn thủ tiêu mình.
Yên lặng ở trong lòng đem người mình đã đắc tội soát một lần, sau đó Đào Nhiên liền phát hiện, bản thân khiêm tốn điệu thấp như vậy căn bản cũng chưa từng đắc tội ai. Muốn giết bản thân chỉ có chừng hai người, một chính là Triệu Tín, hắn đã biết quan hệ giữa mình và Tô Mạt, cho nên liền muốn giết mình.
Còn có một chính là người nhà Mục Hoan Hoan, bọn họ không muốn để mình và Mục Hoan Hoan ở bên nhau, cho nên liền nghĩ diệt trừ bản thân.
Hai phe so sánh một chút, Đào Nhiên cảm thấy vẫn là Triệu Tín có khả năng tương đối lớn. Dẫu sao bản thân và Mục Hoan Hoan còn chưa chính thức xác lập quan hệ đây này, người nhà nàng cho dù muốn đối phó hiện tại cũng quá sớm. Nếu như là Triệu Tín, vậy hắn chính là thật sự hận không thể cho mình đi chết. Đào Nhiên thống khổ nghĩ, xem ra phải nghĩ biện pháp bảo vệ tính mạng.
Có một người đi qua, lấy chân đá lật thân Đào Nhiên. Người kia nhìn Đào Nhiên một hồi, nói: "Con bà nó, lão đại hẻm tối trẻ tuổi như vậy?"
"Người hẻm tối đều rất trẻ tuổi, tiểu tử này nghe nói từ rất nhỏ đã đi ra lăn lộn, năm đó ở trên đường hung danh cũng lớn."
"Dáng dấp còn rất dễ nhìn."
Đào Nhiên cảm giác một tay sờ trên cổ mình, lúc này có người nói: "Chu lão tam ngươi bệnh cũ tái phát à, đường thủy êm đẹp không đi, hết lần này tới lần khác thích đi đường cạn."
Chu lão tam kia liền cười, "Ta chỉ có tật xấu này, các ngươi cũng không phải không biết."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
19 chương
162 chương
142 chương
240 chương
63 chương
141 chương