Nữ phụ ác độc cười với ta

Chương 115 : Tiểu bạch hoa hẻm tối ⑩

Đưa tay kẹp một đũa thức ăn, Mục Hoan Hoan ăn từng ngụm từng ngụm cơm, nàng hiện tại đang đứng ở thời kỳ nhân sinh mê man, cần phải cẩn thận ngẫm nghĩ. Đào Nhiên nói: "Ăn nhiều thức ăn một chút, ăn ít cơm một chút, không ăn hết thức ăn cô liền thật chỉ có thể ăn đồ thừa." Mục Hoan Hoan lập tức cúi đầu mãnh liệt nhét đồ ăn... Đào Nhiên nhìn thời gian một chút, nói: "Cơm nước xong nhanh rửa chén nga, buổi tối tôi còn phải đi ra ngoài." "Đi đâu?" Đào Nhiên không thèm để ý nói: "Lão Lang bọn họ mời tôi đi sàn uống mấy ly." Mục Hoan Hoan vừa ăn đồ vừa nghĩ, nàng cũng chưa đi hộp đêm được mấy lần, nhưng mà đối với nơi này vẫn có chút hiểu. Nơi đó xa hoa truỵ lạc, nam nam nữ nữ chỉ cần nhìn thuận mắt là có thể về nhà lăn ra trải giường. Huống hồ còn là đám người Lão Lang kia mang hắn đi, Mục Hoan Hoan nghĩ vậy liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, nàng nói: "Tuổi cậu cũng không lớn, những nơi như này vẫn là ít đi thì tốt hơn." Đào Nhiên cười nói: "Làm lão sư ghiền rồi? Tôi lại không phải học sinh của cô." Nghe Đào Nhiên nói, Mục Hoan Hoan càng cảm thấy tức hơn, nàng để đũa xuống mặt chính khí nói: "Cậu đây là thái độ gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Cậu hiện tại thật vất vả có một nghề nghiệp nghiêm chỉnh, việc cần làm chính là phải chăm chỉ làm việc, làm ra thành tích trên con đường này, sao có thể giống như trước kia ngày ngày trộn lẫn ở địa phương như vậy? Nếu tôi đã cùng cậu ở chung một chỗ, còn lớn hơn cậu hai tuổi, tôi liền có nghĩa vụ đốc thúc cậu." Đào Nhiên: "..." Mục Hoan Hoan dừng lại chốc lát, mới nhớ ra bản thân nói cái gì. Mặt nàng thoắt cái khô nóng, hận không thể tìm khe đất nhảy xuống đem mình chôn đi. Mục Hoan Hoan a Mục Hoan Hoan, ngươi bị thiểu năng sao? Nói với hắn như vậy, không phải càng lộ ra khoảng cách to lớn giữa hai người sao? Đào Nhiên im lặng hết ý kiến hồi lâu, ngẫm nghĩ nửa ngày, cảm thấy Mục Hoan Hoan có thể là làm lão sư đến mắc bệnh nghề nghiệp rồi. Hắn nói: "Không đi thì không đi, làm gì kích động vậy?" Mục Hoan Hoan: "Tôi kích động sao?" "Cô nói xem?" Đào Nhiên nói: "Mặt đỏ rần kìa." Đó không phải là kích động mà đỏ, đó là bởi vì xấu hổ mới đỏ... Mục Hoan Hoan cúi đầu nói: "Kỳ thực cậu nhất định muốn đi cũng không phải không thể, mang tôi đi chung cũng được mà." "Cô nói gì?" Đào Nhiên nói: "Không phải cô không thích những nơi như vậy sao?" "Nhưng mà tôi nhàm chán a." Đào Nhiên nghĩ một chút, nói: "Được rồi, nếu cô thật cảm thấy nhàm chán, chờ cô nghỉ tôi mang cô đi dạo phố." "Cậu nói đó nga." Mục Hoan Hoan trên mặt không che giấu được hưng phấn, "Nói chuyện không thể không giữ lời." "Cô nói đó nga." Đào Nhiên trêu ghẹo nói: "Tôi lập tức đi phòng bếp nấu số thức ăn còn lại." "..." Thời điểm tự học buổi tối, Mục Hoan Hoan lại một mình ngồi trên hành lang. Nàng đem lịch trên điện thoại di động nhìn lui nhìn tới, nhưng mà nhìn thế nào hôm nay cũng vẫn là thứ ba, cách chủ nhật còn đến bốn ngày. Vừa nghĩ tới còn bốn ngày mới có thể cùng Đào Nhiên đi ra ngoài, nàng cảm thấy một giây như một năm. Nàng cũng không ngốc, nàng biết trạng thái hiện tại của mình không đúng. Bản thân khả năng đã bất tri bất giác thích Chung Hiểu, nhưng mà lần này Mục Hoan Hoan lại không có dũng khí như trước kia truy đuổi Triệu Tín. Đầu tiên là thái độ của Chung Hiểu đối với mình rất lờ mờ, thứ hai là bản thân còn lớn hơn Chung Hiểu hai tuổi, ngày đó Chung Hiểu nói trâu già, luôn để cho nàng canh cánh trong lòng. Tỷ đệ luyến thì cũng được đi, nhưng nếu bản thân chủ động, bị người biết đoán chừng thật sẽ nói là mình trâu già gặm cỏ non. Mục Hoan Hoan cầm điện thoại di động, vòng tới vòng lui cuối cùng vẫn mở ra WeChat của Đào Nhiên. Nàng viết rồi lại xóa xóa rồi lại viết, giằng co thật lâu cũng không gửi qua câu nào. Ngay lúc nàng đang phiền não, Đào Nhiên gửi tin tới, "Cô rốt cuộc muốn nói cái gì thì nói nhanh lên, đừng có mãi đang trong biên tập." Mục Hoan Hoan đỏ mặt mo, trả lời: "Bây giờ cậu ở đâu? Không phải đang ở cùng Lão Lang bọn họ đấy chứ?" Đào Nhiên: "Báo cáo lão sư, tôi hiện tại đang nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ, có phải là muốn tôi tự chụp một tấm hình làm chứng?" Mục Hoan Hoan: "Cậu chụp đi." Đào Nhiên: "..." Một lát sau Đào Nhiên gửi hình tới, Mục Hoan Hoan nhấn nhìn, liền nhìn thấy Đào Nhiên trong hình tựa vào gối trên mặt mang biểu tình không kiên nhẫn, tóc trên đỉnh đầu lại vểnh lên. Mục Hoan Hoan không nhịn được cười ra tiếng, trong phòng học Vương Siêu đưa đầu nhìn ra phía ngoài, thầm nghĩ nữ nhân của đại ca của đại ca rốt cuộc đang làm gì, sao mà cười suồng sã như vậy? Thời gian đối với Mục Hoan Hoan mà nói đúng là dài dằng dặc, nhưng đối với Đào Nhiên mà nói lại qua thật nhanh. Thoáng một cái đã đến thứ bảy, tối hôm đó cũng không cần tự học buổi tối, Mục Hoan Hoan ăn cơm xong liền bắt đầu dọn bàn rửa chén. Đào Nhiên ngồi ở phòng khách uống trà, thuận tiện lấy điện thoại di động ra xem tiểu thuyết. Nghề nghiệp hiện tại của hắn dù sao cũng là viết tiểu thuyết, cho nên học tập cũng rất trọng yếu, nắm giữ đề tài nóng nhất là sự chuẩn bị nhất định phải làm. Đào Nhiên lúc này đang xem một tiểu thuyết có đề tài vô cùng mới mẻ độc đáo, mới mẻ độc đáo ở đâu? Đầu tiên, nhân vật chính là giao nhân, giao nhân trước khi yêu đều là không có giới tính. Nhân vật chính này thích một nam nhân nên sau đó biến thành nữ nhân, đến lúc đi tìm nam nhân kia, nàng lại phát hiện nam nhân kia kỳ thực là nữ nhân... Đào Nhiên từ lúc mới bắt đầu khóe miệng vẫn luôn đang co quắp, sau đó càng xem càng cảm thấy muốn ngừng cũng không ngừng được, ngay cả Mục Hoan Hoan kêu hắn cả mấy tiếng hắn đều không nghe thấy. Mục Hoan Hoan rửa chén xong, đi ra nói: "Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói gì không?" Đào Nhiên ngẩng đầu, mặt mờ mịt. Mục Hoan Hoan nổi đóa, nói: "Cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Đào Nhiên càng mờ mịt, "Chuẩn bị gì?" Mục Hoan Hoan bỗng nhiên có một loại xung động muốn cầm chùy đem người trước mặt nện một trận, bất quá nàng nhịn được, cố nén tính tình nói: "Cậu không phải nói hôm nay muốn dẫn tôi đi ra ngoài chơi sao?" Đào Nhiên nhớ lại một chút, phát hiện quả thật có chuyện này, hắn nói: "Ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi, cần chuẩn bị cái gì sao?" . Đam Mỹ H Văn Mục Hoan Hoan nhìn chằm chằm Đào Nhiên, mặt xoắn xuýt nói: "Cậu cùng tôi đi ra ngoài, cứ tùy tiện như vậy sao?" Đào Nhiên: "..." Tùy tiện chỗ nào? Mục Hoan Hoan giận đến đem mình nhốt vào trong phòng, sau đó lại tức vọt ra. Đào Nhiên thuận miệng nói: "Cô đang tập thể dục sao?" Đúng là cái chày gỗ! Mục Hoan Hoan đi tới trước mặt Đào Nhiên nói: "Cậu ngày mai mặc quần áo gì?" Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn Mục Hoan Hoan, trong hai mắt tất cả đều là mờ mịt. Mục Hoan Hoan bất đắc dĩ nói: "Y phục cậu ở đâu? Tôi giúp cậu chọn một bộ." Đào Nhiên không biết Mục Hoan Hoan muốn lăn lộn ra chuyện xấu gì, y phục của hắn đều là của Chung Hiểu trước kia. Đều là thiếu cái gì mua cái nấy, trước nay không hề mua thành bộ. Mục Hoan Hoan mở tủ quần áo của Đào Nhiên, lật xem kỹ mấy lần, cuối cùng mặt hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Người trẻ tuổi sao có thể đối bản thân tùy tiện như vậy?" Đào Nhiên: "..." Mục Hoan Hoan lại nói: "Cậu có biết anh tôi lúc lớn bằng cậu, hằng năm ném bao nhiêu y phục không? Tôi đều nói không ra hắn mua bao nhiêu nữa." Đào Nhiên trầm mặc chốc lát, nói: "Anh cô có đẹp trai giống tôi không?" "..." Mục Hoan Hoan: "Là ý gì?" Đào Nhiên: "Tôi cảm thấy mình đã quá đẹp trai, nếu còn ra sức trang diện bản thân, đối với nam nhân khác mà nói có phải quá không công bằng?" Mục Hoan Hoan: "..." Nàng cuối cùng phát hiện trừ độc miệng ra Chung Hiểu còn có một đặc điểm khác, đó chính là vô cùng tự luyến. Mục Hoan Hoan tẫn hết khả năng ở trong những y phục này giúp Đào Nhiên phối hợp ra một bộ thấy hài lòng, sau đó liền dự định ngày mai nhất định phải giúp hắn mua nhiều y phục. Thấy Mục Hoan Hoan coi trọng lần ra ngoài này như vậy, Đào Nhiên cũng liền miễn cưỡng coi trọng một chút, trước khi lên đường đem chiếc xe Lão Lang mới mua mượn tới. Đối với việc này Mục Hoan Hoan rất là hài lòng, tuy rằng nàng cảm thấy cùng nhau ngồi xe buýt hẹn hò cũng không tệ, nhưng mà Đào Nhiên có thể mượn xe đã nói lên hắn coi trọng, Mục Hoan Hoan chính là thích cái coi trọng này. Cuối tuần người trên đường vốn đã hơi chen chúc, Đào Nhiên muốn tìm một chỗ đậu xe cũng rất khó. Mục Hoan Hoan cứ nhất quyết muốn vào bên trong cửa tiệm nhìn xem, Đào Nhiên nhìn quanh cũng không thấy có chỗ đậu, liền nói: "Cô vào xem đi, mua xong gửi tin nhắn tôi tới đón." Mục Hoan Hoan nói: "Nào có chuyện hai người cùng ra ngoài, lại để cho một mình tôi đi dạo phố?" Đào Nhiên cau mày chỉ chung quanh nói: "Cô nhìn quanh đây xem, làm gì có chỗ đậu xe? Đừng có cố tình gây sự được không?" Mục Hoan Hoan giọng the thé nói: "Cậu nói tôi cố tình gây sự?" Đào Nhiên cùng nàng đối mặt mấy giây, thua trận, nói: "Không đủ tiền sao? Tôi chuyển tiền qua WeChat cho cô." "Vấn đề không phải là tiền!" Mục Hoan Hoan sắp nổi giận, "Tóm lại cậu phải cùng tôi vào cửa tiệm kia cùng nhau!" Nửa giờ sau Đào Nhiên mặt uể oải cùng Mục Hoan Hoan xuất hiện bên trong cửa tiệm kia, Đào Nhiên nói: "Cô cũng thật là, mất cả nửa giờ tìm chỗ đậu. Nếu cô chịu tới một mình, đã sớm mua xong đồ." Mục Hoan Hoan cao ngạo quay đầu, "Hứ!" Nhân viên cửa tiệm mười phần nhiệt tình đi lên chào hỏi, "Xin hỏi có cần gì không?" Mục Hoan Hoan chỉ Đào Nhiên nói: "Mua quần áo cho hắn, mặc vào phải tỏ ra tương đối thành thục chững chạc." Đào Nhiên: "Chẳng lẽ tôi không thành thục chững chạc sao?" Mục Hoan Hoan: "Cậu nói xem?" "So với cô tôi quả thực quá sức thành thục chững chạc." Mục Hoan Hoan từ trong lổ mũi phun một hơi ra ngoài, "Cậu..." Nhân viên cửa tiệm nhìn hai người bọn họ liền cười, "Hai vị tình cảm thật tốt." Đào Nhiên: "..." Mục Hoan Hoan khóe miệng không ức chế được giơ lên, chỉ bằng vào những lời này của nhân viên cửa tiệm, nàng liền nhất định phải ở tiệm này mua bộ quần áo. Dạo cho tới trưa, bản thân Mục Hoan Hoan không mua bộ quần áo nào, ngược lại mua cho Đào Nhiên không ít. Đào Nhiên xách bao lớn bao nhỏ đi theo sau lưng Mục Hoan Hoan, câm nín nói: "Mua nhiều y phục như vậy làm gì? Tôi hầu như không ra khỏi cửa, căn bản không mặc tới, cô tự mua cho mình đi." Mục Hoan Hoan say sưa mua quần áo cho Đào Nhiên không cách nào tự kiềm chế, Đào Nhiên bất đắc dĩ chỉ có thể nói: "Đã trưa rồi không mệt sao? Tìm một chỗ ăn cơm đi." Mục Hoan Hoan quay đầu liền nhìn thấy gương mặt non của Đào Nhiên bị phơi hồng, trong lòng tức thì nổi lên thương xót, nàng nói: "Chúng ta đến quán kia ăn cơm đi, cậu đem đồ bỏ vào trong xe." Đào Nhiên tuân lệnh, vội vàng chạy. Mục Hoan Hoan tâm tình rất tốt vào quán ăn, tìm một chỗ ngồi xuống liền bắt đầu gọi món. Cảm giác yêu đương thật tốt a, Mục Hoan Hoan thầm nghĩ cùng Triệu Tín ba năm cũng chưa từng vui vẻ giống như hôm nay. Nàng vừa cầm thực đơn nghĩ ăn cái gì, lại vừa nghĩ có phải nên chờ Đào Nhiên tới rồi hẵng gọi thức ăn. Lúc này cho dù nàng xoắn xuýt, đó cũng là ngọt ngào xoắn xuýt. Triệu Tín đẩy ra cửa quán ăn, né người cho Tô Mạt tiến vào. Tô Mạt cười yếu ớt nói: "Anh cứ nhất định muốn tới nơi này như vậy, quán ăn này có cái gì đặc biệt sao?" Triệu Tín cười nói: "Quán này làm cá đặc biệt ngon, em thích ăn cá, anh dĩ nhiên phải mang em tới nếm thử rồi." Tô Mạt nở nụ cười ngọt ngào, hai người dưới sự hướng dẫn của phục vụ đi tìm vị trí. Lúc này Mục Hoan Hoan buông xuống thực đơn, nói: "Xin chào, tôi muốn cái này..." "Mục Hoan Hoan?" Theo thanh âm kinh ngạc, Mục Hoan Hoan ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy một người nàng không muốn gặp chút nào. Tô Mạt đứng ở bên cạnh Triệu Tín, nhìn nữ tử yêu kiều mang biểu tình có chút kinh ngạc kia, lòng nói đây chính là Mục Hoan Hoan sao? Nàng trước đó nghe Triệu Tín nói Mục Hoan Hoan luôn đối với hắn tử triền lạn đánh, còn tưởng rằng sẽ là một nữ nhân cay nghiệt, không nghĩ tới lại là một cô gái nhìn rất sáng sủa hoạt bát. Sau khi Mục Hoan Hoan di tình biệt luyến, đối với Triệu Tín phải gọi là rất chán ghét, nghe được tên hắn liền khó chịu như ăn shit. Nàng lúc này nhìn thấy Triệu Tín, liền đã nghĩ có nên đổi quán ăn khác hay không, nhưng mà đã nói với Đào Nhiên ở chỗ này hội họp, lúc này thật sự là không thể đi ra. Mục Hoan Hoan đành chỉ có thể cứng ngắc nhếch mép một cái, nói: "Tới dùng cơm à." Triệu Tín lại không nghe được vẻ qua loa lấy lệ trong giọng nói Mục Hoan Hoan, hắn nói: "Nghe nói cô còn chưa về nhà? Cô ở bên ngoài mãi còn ra cái gì? Bởi vì cô mà anh cô cứ luôn bãi thái độ với tôi." Trời đất, trên đời tại sao có thể có người đáng ghét như vậy a! Mục Hoan Hoan quệt miệng một cái, lãnh đạm nói: "Liên quan gì đến anh? Anh có phải quản quá rộng rồi không?" "Cô..." Triệu Tín trước nay chưa từng bị Mục Hoan Hoan đối đãi như vậy bao giờ, lúc này trong lòng hắn một trận căm tức, Tô Mạt ngăn hắn lại nói: "A Tín, chúng ta vào ăn cơm đi, không phải anh nói muốn giới thiệu mấy món cá ngon cho em sao?" Triệu Tín lúc này mới hoãn hòa một chút, tự nhận là thập phần vì Mục Hoan Hoan cân nhắc nói: "Giữa chúng ta là không có khả năng, nếu cô đầu óc tỉnh táo một chút thì mau về nhà đi." Mục Hoan Hoan liền phát cáu yo, nàng liếc mắt khinh bỉ nói: "Anh có thể tránh đi hay không a, có để cho người ta ăn cơm không?" Lúc này Đào Nhiên đi tới nói: "Thức ăn đã gọi xong chưa?" Mục Hoan Hoan vừa nhìn thấy Đào Nhiên liền từ đáy lòng toát ra một nụ cười, "Vẫn chưa, chờ cậu tới gọi." Tô Mạt nhìn thiếu niên đột nhiên đi tới này, trong nháy mắt trợn to hai mắt, toàn thân đều bắt đầu run rẩy. Triệu Tín nhận ra được không đúng, hỏi: "Em làm sao vậy?" Đào Nhiên nhìn thấy Tô Mạt, lạnh lùng nói: "Vị tiểu thư này nhìn có vẻ như bị quỷ gõ cửa rồi, còn không nhanh mang nàng đi phơi nắng một chút đi." Tô Mạt nhìn Triệu Tín cầu khẩn nói: "A Tín, đi thôi, chúng ta đi thôi." Triệu Tín làm sao có thể cự tuyệt Tô Mạt cầu khẩn như vậy? Hắn thần sắc không rõ nhìn Đào Nhiên một cái, liền đỡ Tô Mạt rời đi. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴ P/s: Ngoài lề tẹo, có ai biết cái bộ truyện Đào Nhiên đọc kể về giao nhân yêu nam biến thành nữ lại phát hiện người mình yêu là nữ không nhỉ. Ed từng đọc một bộ na ná thế nhưng ko chắc có phải là bộ tác giả nhắc đến hay không. Có ai biết có bộ nào như thế không, tự dưng muốn đọc quá ^^