Nữ phụ ác độc cười với ta
Chương 106 : Tiểu bạch hoa hẻm tối ①
Mục Hoan Hoan mỗi lần đẩy xe đạp băng qua ngõ hẻm kia, bao giờ cũng kinh hồn bạt vía. Từ lúc nàng dọn tới nơi này đến nay đã được hơn một tháng, nhưng mà mỗi ngày đi qua con hẻm này, nàng đều sẽ sợ không chịu nổi.
Nguyên nhân chính là vì ở phiến nhà cũ này có trộn lẫn một đám xã hội đen, chuyện bọn họ thích làm nhất mỗi khi không có việc gì làm chính là đứng trong ngõ hẻm. Sau đó dùng một loại ánh mắt tràn đầy tính xâm lược nhìn mỗi một người đi ngang qua con đường này, nhất là phái nữ trẻ tuổi. Nghe nói mấy năm trước nơi này có một nữ hài đặc biệt xinh đẹp, bị lão đại của đám người này coi trọng, sau đó vào một buổi đêm nọ, cô bé kia bị lão đại làm nhục.
Tuy rằng lão đại kia cuối cùng bị giam, nhưng mà một đời của nữ hài kia cũng bị hủy.
Mục Hoan Hoan thầm nghĩ chờ bản thân chuyển chính thức, liền lập tức dọn ra ngoài. Cho dù nàng bỏ nhà ra đi, cũng tuyệt không thể luôn luôn ở loại địa phương này.
Hôm nay người đứng hai bên ngõ hẻm nhiều hơn thường ngày, một đám thanh niên ăn mặc lỏng lẻo rách rưới, cánh tay và ngực đều lộ ra hình xăm nanh ác. Mục Hoan Hoan trùm đầu đi, thanh niên hai bên đường dùng một loại ánh mắt để cho người cảm thấy vô cùng không thoải mái nhìn nàng, còn hướng nàng huýt sáo.
Mục Hoan Hoan gấp đến độ nước mắt đều sắp rớt xuống, trong lúc vội vàng dưới chân mất thăng bằng, nàng lệch sang bên cạnh một cái, mắt thấy liền phải té. Lúc này một đôi tay có lực duỗi tới, vững vàng đỡ lấy Mục Hoan Hoan.
Mục Hoan Hoan sợ hết hồn, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt trẻ tuổi ôn hòa.
Thiếu niên trước mắt xem chừng không tới hai mươi, mặc áo sơ mi màu trắng chỉnh chỉnh tề tề, tóc mái mềm mại hơi che kín một bên lông mày, khí chất sạch sẽ không giống người bên trong con hẻm này chút nào. Thiếu niên khom người đem xe đạp của Mục Hoan Hoan dựng dậy, Mục Hoan Hoan nhận lấy xe đạp, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Thiếu niên hướng về phía nàng cười một cái, rực rỡ giống như ánh mặt trời ban trưa.
Nhìn Mục Hoan Hoan ra khỏi ngõ hẻm, đám huynh đệ đều cười.
"Vẫn là lão đại lợi hại nha, cô gái này dời tới đã một tháng lão tử cũng chưa từng nghe giọng nàng."
"Thật là dễ nghe a!"
Trên mặt Đào Nhiên vẫn mang nụ cười rực rỡ đó, hắn nói: "Nữ nhân này là của ta, không cho phép các ngươi đánh chủ ý lên nàng."
"Aiz u, mùa xuân đều đã qua sao lão đại còn động xuân tâm?"
"Yên tâm đi, có chúng ta ở đây, ai cũng đừng hòng đánh chủ ý chị dâu."
Đào Nhiên lắc đầu một cái, đi vào trong một sân nhà nhỏ. Gian nhà này tuy vừa nhỏ vừa cũ, nhưng thu dọn rất sạch sẽ. Hắn đẩy cửa đi vào, rót cho mình một ly nước, sau đó mở máy vi tính lên bắt đầu gõ chữ.
Không sai, nghề nghiệp hiện tại của hắn là một tác giả tiểu thuyết mạng. Nếu muốn nói tới hắn làm thế nào hành nghề này, thì phải kể từ mấy ngày trước, lúc hắn vừa mới ra tù.
Tiểu Mỹ dùng cái giọng shota khả ái kia của nó nói: "Cảm tình thanh tẩy hoàn tất, sau đây sẽ tiến vào thế giới kế tiếp, ký chủ ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Đào Nhiên liền cảm giác hoa mắt một cái, lúc thanh tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở trên một trương giường rất lớn. Cái giường này bao lớn? Nguyên một nửa không gian trong gian phòng này đều bị cái giường chiếm lĩnh. Nói chính xác, đây là một trương giường chung, một trương giường mười người ngủ chung.
Đào Nhiên ngồi ở trên giường đưa chân, có hai tên tráng hán đứng hai bên, dị thường ngoan ngoãn đấm chân cho hắn.
Đào Nhiên lập tức liền sửng sốt, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ lần này chuyển kiếp đến người có tính hướng giống với bản thân ở thời điểm mới sinh?
Hai đại hán cảm giác được Đào Nhiên run một cái, bọn họ cùng nhau nâng lên bộ mặt đầy hung dữ, lấy lòng cười nói: "Lão đại, có phải là lực đạo không đúng?"
Đào Nhiên không nói gì, nhiều lần kinh nghiệm nói cho hắn, trước khi không tiếp nhận kịch tình cùng trí nhớ, hắn tốt nhất không nên có bất kỳ động tác gì.
Một giây sau, hệ thống liền đem kịch tình truyền cho hắn.
Hắn lần này xuyên vào người tên Chung Hiểu, nơi hiện tại hắn ở là nhà tù thành phố A. Ba năm trước Chung Hiểu mới mười bảy tuổi, bị nhốt vào trong tù vì tội cưỡng gian. Bởi vì lúc đó còn vị thành niên, hơn nữa trong lúc hắn ở đây biểu hiện tốt đẹp, cho nên bị giam ba năm rưỡi là có thể ra tù.
Quan hệ duy nhất giữa Chung Hiểu và quyển tiểu thuyết này chính là, nữ sinh bị hắn cưỡng hiếp ba năm trước là nữ chính của bổn văn, Tô Mạt.
Quyển tiểu thuyết này đi theo đường thanh xuân đau đớn, nữ chính Tô Mạt cùng nam chính Triệu Tín là thanh mai trúc mã, hai người từ nhỏ đã tình cảm rất tốt. Sau đó hai người học cùng một trường đại học, tình cảm giữa hai người cũng lộ ra ngoài, bọn họ gặp phải người nhà Triệu Tín phản đối. Ngay thời điểm hai người chuẩn bị kiên trì tới cùng, một buổi tối nọ Tô Mạt bị một tên côn đồ xông vào nhà cường bạo.
Đến đây Tô Mạt liền mất tích, nam chính thương tâm mất mát rất lâu, lúc này bên cạnh hắn luôn có một nữ hài tên là Mục Hoan Hoan bầu bạn.
Mà Mục Hoan Hoan đây chính là nữ phụ ác độc của bổn văn, thời điểm Mục Hoan Hoan và Triệu Tín tốt nghiệp xong đang chuẩn bị nói chuyện cưới gả, nữ chính đột nhiên trở về. Nàng vốn không muốn gặp lại nam chính, nhưng mà một lần vô tình gặp được ở đầu đường, bọn họ đều phát hiện còn không quên được nhau. Song lúc này Triệu Tín đã có bạn gái, hai người vẫn luôn kiềm chế tình cảm của mình, rất đau khổ giày vò.
Sau đó Mục Hoan Hoan phát hiện hai người không bình thường, nàng vô cùng thống hận, liền tìm tên côn đồ năm đó đến đe dọa nữ chính. Cuối cùng chuyện nàng sai khiến tên côn đồ bắt cóc nữ chính bị bại lộ, nàng và tên côn đồ cùng nhau bị phán tội.
Đào Nhiên hiện tại chính là xuyên qua tên côn đồ đó, sau khi hắn tiếp thu trí nhớ nguyên chủ thì cảm thấy thật kỳ quái. Ba năm trước Chung Hiểu quả thật thích nữ chính Tô Mạt, cũng quả thật có ý tưởng với nàng, nhưng mà căn bản còn chưa hành động. Một buổi tối nọ hắn uống say, sau khi tỉnh lại liền xuất hiện ở trong phòng nữ chính. Còn chưa hiểu tình huống gì, hắn đã bị bắt đi phán tội.
Hai đại hán thấy Đào Nhiên đang suy tư, liền nói: "Lão đại, còn muốn tiếp tục đấm không?"
Đào Nhiên nói: "Tiếp tục đi, mấy ngày nữa các ngươi không còn cơ hội phục vụ lão tử nữa rồi."
Đại hán lòng nói ngươi tưởng chúng ta rất muốn phục vụ ngươi sao? Tiểu tử này ba năm trước mới vừa vào nhìn bộ dáng có vẻ gầy yếu, hơn nữa dáng dấp rất dễ nhìn, vốn cho rằng hắn sẽ là tầng chót nhất trong phòng giam này. Nào biết trong thân thể gầy yếu của hắn lại cất giấu dã thú, mới vừa vào liền đem lão đại trước đó đánh cho phục tùng ngoan ngoãn, thành công cướp lấy bảo toạ lão đại.
Hiện tại tốt rồi, hắn rất nhanh sẽ đi ra, mọi người cuối cùng không cần chịu chèn ép nữa.
Thời điểm Đào Nhiên ở trong tù vẫn đang nghĩ, trình độ văn hóa của Chung Hiểu chỉ là trung học lớp mười, lại có tiền án, sau khi ra ngoài cũng không biết có thể làm gì. Lao động thể lực hắn chắc chắn sẽ không làm, không phải là Đào Nhiên xem thường lao động thể lực, mà là hắn biết, bản thân không có thiên phú kia. Nghĩ tới nghĩ lui công việc không cần văn bằng còn không cần dầm mưa dãi nắng, cũng chỉ còn lại có viết tiểu thuyết.
Cái khác không nói, riêng về tiểu thuyết bản thân nhiều năm như vậy có thể nói là đọc vô số. Tác phẩm thần thánh gì đó chắc viết không ra, nhưng viết chút hoa văn thì vẫn có thể.
Ngày đó hắn bước ra khỏi cửa lớn ngục giam trong nước mắt của nhóm bạn tù, Chung Hiểu không có người thân, bằng hữu đồng đạo trước kia Đào Nhiên cũng không nghĩ tiếp tục giao vãng. Đang suy nghĩ trời đất bao la nơi nào dung thân, lúc này một đám vị thành niên nhìn có vẻ không dễ chọc liền vọt tới, vây kín kẽ quanh Đào Nhiên.
Đào Nhiên thầm nghĩ chẳng lẽ là tới trả thù?
Nhóm vị thành niên từng tên một nước mắt rào rào ôm lên, khóc lóc nỉ non kêu đại ca. Đào Nhiên lúc này mới nhận ra, đám này chính là huynh đệ của băng nhóm Chung Hiểu trước khi ở tù.
Đào Nhiên thật vất vả ra khỏi tù, dĩ nhiên không tính theo lại nghiệp cũ. Các huynh đệ thu dọn sạch sẽ căn nhà trước kia của hắn, Đào Nhiên ở hai ngày, liền bắt đầu con đường sáng tác. Theo ý tưởng của hắn, đám huynh đệ này tốt nhất cũng không nên tiếp tục làm du côn nữa. Nhưng mà bọn họ cũng là một đám người không học thức không tay nghề, không làm cái này Đào Nhiên cũng không có biện pháp sắp xếp bọn họ.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, chờ tích đủ tiền liền mở tiệm. Không cầu mọi người trôi qua dễ chịu bao nhiêu, chỉ cần có ăn có uống không làm chuyện phạm pháp nữa là được.
Hiện tại kịch tình đã tiến triển đến đoạn nữ chính trở lại rồi, nam chính cũng định cùng Mục Hoan Hoan chia tay. Điều kiện gia đình Mục Hoan Hoan rất tốt, ba ba là lão tổng công ty, sau khi phát hiện nam chính phản bội con gái mình, ba ba Mục Hoan Hoan không cho phép nàng cùng nam chính lui tới nữa. Nhưng mà Mục Hoan Hoan thích nam chính a, nàng cho rằng Triệu Tín chỉ là nhất thời bị Tô Mạt mê hoặc.
Bản thân có gia thế tướng mạo cái nào cũng không kém hơn Tô Mạt, càng huống chi Tô Mạt trước kia còn phát sinh chuyện xấu như vậy, chỉ cần bản thân luôn luôn ở bên cạnh Triệu Tín, Triệu Tín sớm muộn cũng sẽ hồi tâm chuyển ý.
Nàng trộm rời khỏi nhà, làm giáo viên trong một trường trung học tư nhân ở vùng này. Bởi vì không có kinh nghiệm lại mới vừa tốt nghiệp, nàng hiện tại vẫn chỉ đang thời gian thử việc, một tháng tiền lương vô cùng ít ỏi, chỉ có thể mướn một căn phòng trong một phiến nhà cũ. Trùng hợp chính là, nơi ở của Đào Nhiên cũng là chỗ này.
Đào Nhiên gõ chữ cả một ngày, đến chiều các huynh đệ đều có chuyện đi ra ngoài, hắn ra chợ mua ít thức ăn. Trong khi xách thức ăn trở về, đi tới đầu hẻm thì phát hiện Mục Hoan Hoan đứng do dự không đẩy xe vào.
Đào Nhiên bước tới bên cạnh nàng nói: "Can đảm vào đi, bọn họ đều ra ngoài rồi."
Mục Hoan Hoan trợn to mắt nhìn Đào Nhiên, thò đầu vào trong hẻm nhìn, quả nhiên bên trong không một bóng người. Mục Hoan Hoan ngại ngùng cười một tiếng, thấy trên tay Đào Nhiên xách thức ăn, liền nói: "Mới vừa mua thức ăn trở lại sao?"
"Đúng vậy."
Đào Nhiên thấy bên trong giỏ xe Mục Hoan Hoan cũng có thức ăn, liền nói: "Ra khỏi hẻm quẹo trái chính là chợ bán thức ăn, thức ăn nơi đó tươi hơn siêu thị, cũng rẻ hơn rất nhiều."
Mục Hoan Hoan chớp mắt một cái, nói: "Cảm ơn, cậu cũng mới dọn tới sao? Tôi dọn tới đã một tháng trước nay chưa từng đến chợ bán thức ăn."
Trên thực tế Mục Hoan Hoan lớn bằng này rồi trước nay chưa từng đi chợ bao giờ, chỉ là nàng gần đây tình hình kinh tế không tốt, làm gì cũng đều cần tiết kiệm tiền, nếu không nàng căn bản còn không cần phải tự làm cơm,
Sau khi Đào Nhiên cùng Mục Hoan Hoan tách ra, liền trở về nấu cơm. Hắn người này trước nay đều sẽ không bạc đãi bản thân, một người ăn cơm cũng làm hai món ăn một món canh. Đầu tiên nấu cơm trước, chờ thức ăn đều làm xong, cơm cũng đã chín. Lúc hắn xách rác ra khỏi sân đang chuẩn bị ném, liền nhìn thấy Mục Hoan Hoan đứng ở bên đường nhìn hắn.
Đào Nhiên liền nói: "Có chuyện gì không?"
Mục Hoan Hoan không nghĩ tới thật có thể gặp phải Đào Nhiên, nàng nói: "À... Cậu biết giết cá không?"
Đào Nhiên đi theo Mục Hoan Hoan vào phòng bếp của nàng, một gian phòng bếp rất nhỏ mà cả mấy người dùng, một con cá bị chém một đao đang hồi quang phản chiếu quằn quại trên mặt đất ẩm ướt. Đào Nhiên nhặt cá lên, cầm đến cái ao bên cạnh giải quyết sạch sẽ gọn gàng, sau đó nói: "Cô muốn ăn con cá này thế nào?"
Mục Hoan Hoan nói: "Liền... kho đi."
Đào Nhiên nhìn xung quanh một lượt, nói: "Hành gừng đâu?"
Mục Hoan Hoan: "Hả?"
Đào Nhiên: "Nước gia vị cũng không có sao?"
Mục Hoan Hoan mặt mờ mịt nói: "Làm cá cần những thứ đó sao?"
Đào Nhiên quả thực thua nàng, bất đắc dĩ nói: "Cô mấy ngày nay nấu ăn kiểu gì?"
Nói tới đây Mục Hoan Hoan liền rất ngại ngùng, nàng nói: "Phần lớn là ăn ở bên ngoài, gần đây đều là nấu mì gói, hôm nay..."
"Hôm nay là quả thực ăn mì không nổi nữa, cho nên mới nghĩ tự nấu ăn chứ gì?" Đào Nhiên nói.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
19 chương
162 chương
142 chương
240 chương
63 chương
141 chương