Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 110 : Tiết lộ

Về đến nhà việc trước nhất của Dĩ Nhu là đi tắm. Xem phim, tản bộ dưới trăng, đã lâu lắm rồi cô chưa từng được thư thái như vậy, toàn thân như được nạp thêm năng lượng. Cốc cốc cốc! Khúc Mịch đứng ở bên ngoài phòng tắm gõ cửa: “Khụ khụ! Chú của em gọi điện thoại!” Dĩ Nhu hơi xấu hổ, khẽ nhíu mày. Tự dưng chú cô ở Canada lại gọi điện thoại qua, lại nghe được tin gì rồi chăng? Dĩ Nhu chỉ còn một người thân duy nhất là chú, tha hương nơi xứ người, cô không muốn chú phải lo lắng cho mình. Cô vây khăn tắm, hé ra một khe nhỏ. Một cánh tay nhỏ bé, thon dài vươn ra, trên ngón tay còn đọng đầy bọt nước. “Đội trưởng Khúc!” Đợi một lúc vẫn không thấy người bên ngoài có phản ứng, cô nhẹ giọng gọi. “À …. À … Của em đây!” Điện thoại nhét vào lòng bàn tay của Dĩ Nhu. Cánh tay cầm được điện thoại thì rụt nhanh về, cánh cửa vội khép lại. Khúc Mịch đứng tựa vào tường, cảm giác toàn thân nóng bừng bừng, tim đập nhanh không theo quy luật. Anh không muốn biến mình thành kẻ nghe lén, nhưng đôi chân đã không còn nghe theo lệnh của đại não. Anh cho rằng mình là người tự chủ cao, nhưng từ lúc vào ở chung nhà cùng Dĩ Nhu, tự chủ của anh càng ngày càng bị khiêu chiến. Tiếp cận Dĩ Nhu anh càng lúc càng nảy sinh tính ỷ lại, nhiệt huyết trong anh bắt đầu sôi trào. Hormone dopamine mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Anh chưa từng nghĩ có một ngày mình lại trở thành một cầm thú như thế, biến anh thành con người hoàn toàn khác. Phía sau truyền đến tiếng nói chuyện rất rõ ràng của Dĩ Nhu: “Chào chú, sao chú lại gọi cho cháu lúc này?” Chú Tăng cười cười: “Tiểu Nhu đi xem phim rồi hả?” Ồ! Tại sao chú Tăng lại biết? Ắt hẳn Khúc Mịch vừa mới kể. Tiếp điện thoại của người ta, lại còn trả lời, người đàn ông này thật sự không còn coi bản thân mình là khách nữa rồi. “Chú Khúc, người vừa nhận điện là bác sĩ tâm lý của cháu!” Dĩ Nhu giải thích. Nửa đêm nửa hôm, một người đàn ông có mặt ở nhà cô, còn đang trong lúc cô tắm rửa lại tiếp điện thoại của cô … Dù cho ai đi chăng nữa chắc chắn cũng sẽ hiểu lầm. “Chú biết rồi!” Ngữ khí của chú Tăng mang theo vài phần vui mừng. Rốt cục chú Tăng và Khúc Mịch đã trò chuyện với nhau được bao lâu rồi mới chuyển cho cô? Bọn họ đã nói với nhau những gì? “Tiểu Nhu!” Chú Tăng cảm nhận được cô cháu gái mình đang chìm trong suy tư, ông thở nhẹ một tiếng, “Cậu thanh niên tên Khúc Mịch này tuy có hơi cao ngạo nhưng thật sự là người có bản lĩnh. Đợi đến khi chú về nước, cháu sắp xếp cho chú gặp cậu ấy.” “Gặp anh ấy?” Dĩ Nhu vô thức hỏi ngược lại: “Làm gì ạ?” “Nha đầu ngốc! Ha ha ha!” Chú Tăng phá lên cười. Cái này có gì đáng buồn cười đâu cơ chứ? Hơn nữa câu hỏi của cô đâu có ngớ ngẩn. “Thôi! Bên cháu đã khuya rồi. Hôm nay chắc hẳn cháu mệt rồi, ngủ sớm, mộng đẹp!” Dứt lời, chú Tăng nhanh chóng cúp điện thoại. Không có chuyện gì ư? Cúp máy rồi? Cuối cùng là chú Tăng gọi cho cô làm gì? QQ vang lên âm báo, Dĩ Nhu mở ra xem, phát hiện Khúc Mịch mới đăng status mới. Là một tấm ảnh hai vé xem phim cùng với dòng trạng thái ‘Có giỏi thì yêu em’. Phía dưới là vô số bình luận và like. Tài khoản QQ của chú Tăng là dễ nhận biết nhất Tăng Tắc. Điểm này khá giống với Khúc Mịch, tên QQ của anh cũng là tên thật. Chú Tăng: Xem phim với ai? Cháu của chú! - Dòng trả lời của Khúc Mịch. Bọn họ có QQ từ khi nào? Không phải, vậy là bọn họ luôn liên lạc với nhau hay sao? Dĩ Nhu tắm xong thì mặc áo ngủ đi ra, Khúc Mịch vẫn đang đứng tựa vào tường. Vừa thấy cửa phòng tắm mở, anh chạy vọt vào trong, đóng xầm cửa lại. Mắc như thế sao?  Dĩ Nhu quay trở lại phòng khách, trông thấy laptop của Khúc Mịch đang mở. Cô nhìn lướt qua, là những dòng tiếng Anh quen thuộc, email có đuôi là của Canada* đã thu hút sự chú ý của cô. *đuôi email: ví dụ như @yahoo.com.vn là email của Việt Nam, @yahoo.com.uk là của Anh … Cô biết rõ đây chính là địa chỉ email của chú Tăng, cô đưa tay click mở nội dung bức thư. Là bệnh án của cô tại Canada. Dĩ Nhu nhìn ngày tháng, thì ra ngay sau hôm cô ngất xỉu, Khúc Mịch đã liên lạc với chú Tăng. Anh vì trị liệu cho cô đã có một sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Có lẽ anh đã vì cô làm còn nhiều chuyện hơn thế. Khúc Mịch tắm nước lạnh đi ra, sau này e rằng anh phải thường xuyên làm bạn với nước lạnh rồi. Anh ngồi trên sofa, thấy Dĩ Nhu đang bưng lại một dĩa trái cây. Một dĩa táo đã được cắt gọt gọn gàng. “Muộn như vậy mà còn ăn trái cây không tốt cho dạ dày.” Khúc Mịch nói. Dĩ Nhu lại bưng thêm hai ly sữa: “Uống cái này, vừa hâm lại đó, còn ấm. Hay anh có muốn tôi hâm nóng thêm một chút?” Khúc Mịch cảm giác hành động của Dĩ Nhu kỳ lạ, giống như đang nịnh bợ vậy. “Thật ra là tôi muốn cám ơn anh!” Giọng thành khẩn, Dĩ Nhu nói tiếp: “Mặc kệ bệnh tình của tôi có khỏi hay không, tôi đều rất cám ơn sự quan tâm của anh!” “Tôi thật sự rất quan tâm. Không chỉ hao tổn tâm trí nghiên cứu lại bệnh án của em, còn tỉ mỉ viết ra một quá trình trị liệu thích hợp với em nhất, đồng thời dựa vào phản ứng của em để kịp thời chỉnh lý. Một ly sữa, mấy miếng táo cỏn con ... Phần hậu lễ này có nhẹ quá không đây?” Lời nói đầy cảm kích của Dĩ Nhu đã tan thành mây khói. Người đàn ông này vốn dĩ mở miệng luôn khiến đối phương lâm vào trạng thái kích động. Hai người uống hết ly sữa thì vào phòng ngủ. Chuyện gì trải qua một lần thì sau đó cũng thành quen. Dĩ Nhu đã quen với việc ‘cùng giường không cùng gối’ với Khúc Mịch, vừa đặt lưng nằm xuống là có thể ngủ ngay. Có Khúc Mịch ở đây cô không còn sợ hãi khi đêm xuống, cũng không còn sợ ác mộng ngày đêm dây dưa. Bởi vì cô biết rõ, Khúc Mịch sẽ cứu cô khỏi ác mộng ấy, cho dù ác ma có hung tàn cỡ nào cũng không phải là đối thủ của Khúc Mịch. Không biết từ khi nào, Dĩ Nhu đã tín nhiệm Khúc Mịch vô điều kiện, còn có thêm phần sùng bái mà có lẽ ngay cả cô cũng không ý thức được. Bóng đen dần vây quanh Dĩ Nhu, ác mộng một lần nữa lại ập đến. Dĩ Nhu không sợ hãi. Cô cảm giác được bàn tay của Khúc Mịch đang dẫn cô xuyên qua đêm tối để hưởng thụ ánh mặt trời. Ngắm Dĩ Nhu ngủ say sưa, khóe miệng Khúc Mịch lộ ra nụ cười sủng nịnh. Anh thích trong đêm tối yên tĩnh suy nghĩ, thời điểm này đầu óc anh nhạy bén hơn ban ngày rất nhiều. Bản án của gia đình họ Tăng và họ Đồng hiển nhiên do cùng một hung thủ gây ra, cùng đột nhập cướp của giết người, thủ pháp giống nhau, rất tàn ác, còn hành hạ động vật đến chết. Tên hung thủ cặn bã!  Thế nhưng vì sao trong vụ án nhà họ Đồng hung thủ lại vứt bỏ đồ trang sức? Rất rõ ràng, hắn không hề quan tâm đến số tiền mười mấy ngàn đồng kia. Hoặc có thể, món đồ trang sức hắn vứt bỏ để đổi lấy một thứ còn đáng giá hơn rất nhiều. Vậy món đồ hắn đổi lấy là gì? Là mạng! Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Khúc Mịch. Hung thủ cắp đồ trang sức nhưng đành phải vứt bỏ, ắt hẳn có người điều khiển hắn. Đồ trang sức đặt trong chiếc túi nilon đựng rác thông thường, hơn nữa cũng không chôn hay dùng vật gì che đậy. Điều này cho thấy địa điểm vứt bỏ tang vật không phải là nơi hung thủ đã chọn lựa từ trước. Nói cách khác hung thủ đi khỏi nhà họ Đồng thì đi qua cái mương đó. Phải chăng hắn muốn tự mình đi thăm dò một phen. Khúc Mịch hạ quyết tâm sáng hôm sau sẽ điều tra. Thế nhưng ngày hôm sau, tiếng đập cửa ầm ầm và tiếng la hét đã đánh thức anh dậy. Dĩ Nhu nhìn qua lỗ mắt mèo, trông thấy ba bốn người túm tụm, trên tay là máy ảnh và micro, hình như là phóng viên. Rầm rầm rầm!  “Cô Tăng, chúng tôi đến phỏng vấn, hi vọng cô có thể mở cửa!” Phỏng vấn? Cô có cái gì để phỏng vấn sao? Dĩ Nhu khẽ giật mình, trong lòng cảm thấy rất bực mình. “Tôi không muốn tiếp nhận phỏng vấn!” Dĩ Nhu từ chối thẳng thừng. Ngoài cửa là phóng viên, đâu ngại khó: “Cô Tăng, chúng tôi là phóng viên báo pháp luật muốn phỏng vấn về vụ án mười lăm năm trước của ba mẹ cô. Nghe nói vụ án giết một nhà ba người mấy ngày trước đây rất giống với vụ án cách đây mười lăm năm, hẳn là do cùng một người gây nên. Hai gia đình thiệt mạng chỉ còn mình cô sống sót, cô có thể kể chi tiết lại được không?” Dĩ Nhu cau mày, ngoài cửa phóng viên vẫn tiếp tục bô lô ba la: “Cô Tăng! Cô Tăng có nghe rõ chứ ạ? Có phải cô nên cung cấp manh mối cho cảnh sát không? Thủ pháp của kẻ sát nhân cực kỳ hung tàn, phải giúp cho cảnh sát phá nhanh vụ án, người dân mới có thể an tâm.” Khúc Mịch đi đến, nhẹ nhàng kéo cô ra, sau đó mở cửa ra ngoài, rồi đóng ngay cửa lại. “Nơi đây là nơi ở tư nhân, các người làm như vậy là trái pháp luật, mời mọi người nhanh chóng rời khỏi đây!” Khúc Mịch nghiêm mặt, giọng nói đầy uy nghiêm khiến bọn họ không dám nhìn thẳng. Phóng viên là người đã từng tiếp xúc với đủ mọi loại người trong xã hội, trông thấy Khúc Mịch là biết anh là người không phải bình thường, không dễ động vào. “Xin hỏi anh có quan hệ với cô Tăng như thế nào ạ?” Một nữ phóng viên cẩn thận từng li từng tí, lên tiếng hỏi. “Sáng sớm mặc đồ ngủ từ bên trong bước ra, các cô cậu cho rằng mối quan hệ của chúng tôi là sao!” Khúc Mịch trịnh trọng đáp lại: “Cô thân là một phóng viên, lại đi hỏi một câu ngốc nghếch như vậy, xem ra não bộ không hề phát triển.” Nữ phóng viên bị chế nhạo mặt trắng bệch, cô ta ngượng ngùng lui về sau rồi chạy mất. Những người khác thấy Khúc Mịch không dễ đối phó, liền cũng nối gót theo nhau xuống lầu. Tuy nhiên, họ đâu dễ dàng từ bỏ, mà đứng dưới lầu theo dõi. Tại sao đang yên lành lại có phóng viên đến? Hơn nữa còn rất rõ ràng chi tiết vụ án. Chưa đợi Khúc Mịch gọi điện thoại thì Lục Ly gọi đến. “Đội trưởng Khúc, Hoắc Thể Ni của tập san báo chiếu Đại Dương đã viết một bài báo liên quan đến vụ án diệt môn ấy!” Thanh âm Lục Ly tràn ngập sự áy náy: “Là tôi thất trách lại để lộ cơ mật. Đội trưởng Khúc, anh xử lý tôi đi!” Lục Ly không phải là người dễ phạm sai lầm như vậy, trong này nhất định có ẩn tình. Quả nhiên Khúc Mịch đoán trúng, Hoắc Thể Ni chuốc say Lục Ly, lén lấy điện thoại của anh ta coi. Trong đó có ghi chép các cuộc họp của đội hình sự cùng với những kiến nghị và phân tích về vụ án.