Tô Mạt giương mắt, thản nhiên nói:“Không có việc gì, ngươi cứ việc nói.” Thấy nàng có bộ dáng trấn tĩnh thản nhiên, tên ăn mày rất bội phục . Vươn mười ngón tay ra, quơ quơ. Tô Mạt cũng không đoán, chỉ thản nhiên nói:“Ta không thích chơi trò đánh đố.” Ăn mày hì hì nói:“Một người một năm cấp cho mười con gà ăn là tốt rồi.” Tô Mạt thổi phù một tiếng, thiếu chút nữa tự mình bị bản thân làm cho sặc. Đây -- đây quả thực không thể tưởng tượng nổi! Có chút tiền đồ được không hả! Nàng nhịn không được bật cười ha ha, hai tay bám chặt vào bàn mới không ngã xuống. Tô Việt cũng là một ngụm nước trà uống vào liền bị văng ra ngoài, nhìn tên ăn mày, kinh ngạc hỏi:“Các ngươi đến quấy rối, liền vì mười con gà?” Có thể có chút tiền đồ sao? Ăn mày hừ,“Các ngươi đám người công tử con nhà quyền quý ăn no không có việc gì chỉ biết ve vãn tán tính, đánh nhau, làm sao biết được sự thống khổ của đám ăn mày chúng ta. Quanh năm suốt tháng chỉ ăn cơm thừa, mười ngày nửa tháng không nhìn thấy được đồ dầu mỡ, là rất vui sướng?” Tô Việt cười nói:“Người chân tay đầy đủ, vì sao không đi tìm chút chuyện làm?” Hoa tử liếc Tô Việt một cái, ra vẻ như kiểu ngươi tên công tử nhà giàu không biết đến tình cảnh dân gian khó khăn,“Vị công tử này, làm việc, luôn phải chịu người khác quản chế đúng không. Ngươi sáng tinh mơ phải dậy, không đến nửa đêm không được đi ngủ, còn muốn bị người khác soi mói đề phòng ăn trộm, thậm chí sẽ động tay động chân đánh chửi. Như vậy sẽ bị người ta nô dịch cả đời, có chỗ gì tốt? Nay như ta vậy, ta là khất cái, thiên nam địa bắc, ta tùy ý tiêu dao. Ta muốn đi đâu thì đi đó.” Tô Việt hiểu, gật gật đầu,“Có đạo lý, khiếu hóa tử cũng là một môn học vấn. Giống như ta đi làm ăn mày, chỉ sợ một cái bánh bao cũng không kiếm được , liền chết đói.” Ăn mày hì hì cười,“Không sao, công tử không cần làm ăn mày.” Tô Việt giơ giơ mi lên, đương nhiên, chính mình đọc sách tập viết, cho dù không làm quan, trong nhà không có gia sản, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng có thể gây dựng sự nghiệp riêng cho bản thân. Tên ăn mày nói:“Công tử sinh ra đã tuấn tú, đến nhà địa chủ, làm ở rể cũng là được.” Tô Mạt cười đến té ngã, vui sướng nhìn nhị ca gặp họa. Tên thấy nàng cười đến không kiêng nể gì như vậy, một chút ra dáng tiểu thư khuê các cũng không có, không khỏi nói:“Tô lão bản, chúng ta nói chuyện giữ lời, về sau chúng ta huynh đệ đi theo ngài kiếm chút cơm.” Tô Mạt gật gật đầu,“Ta thật sự có chuyện nhờ ngươi làm.”