A Lí có chút nhịn không được, có chút đồng tình nhìn bóng dáng của Hoàng Phủ Giới. Nói với Tô Mạt :“Tiểu thư, Thất điện hạ cũng là hảo ý.” Tô Mạt bĩu môi,“Ta đương nhiên biết.” Có lúc ít nhiều cũng gì hảo ý, xuất phát từ hảo tâm, lại bởi vì phương pháp không hợp lí, làm ra chuyện xấu ? Thậm chí bị người xấu lợi dụng? Lần này nếu Hoàng Phủ Giới giết một người, chuyện này liền thật sự gây đến phiền toái rất lớn. Phía dưới Trần Lượng ngông nghênh mang theo Hình chưởng quầy, lúc này một thanh âm thanh thúy truyền đến,“Trần đại nhân, chậm đã!” Trần Lượng vừa thấy Tô Mạt, nhất thời cảm thấy vui vẻ, hết thảy dựa theo kế hoạch tiến hành, nha đầu chết tiệt này đã mắc câu. Chỉ cần nàng dám xuất ra ngọc bài được ngự ban, như vậy bọn họ liền thắng. Vừa có thể ly gián cảm tình giữa nàng cùng hoàng đế, còn có thể làm cho hoàng đế đối với Tô gia sinh ra nghi kị thậm chí chán ghét. Dù sao lấy thanh danh của hoàng đế ở bên ngoài diễu võ dương oai, cho dù là công chúa cũng đều phải bị xử phạt. Huống chi là nha đầu được hoàng đế nhìn nhiều hơn vài ánh mắt? Càng sâu xa hơn, Hương lâu này có Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác hai người bọn họ giám sát, xảy ra chuyện như vậy, nhân hai người bọn họ cũng thoát không được can hệ. Trần Lượng đắc ý dào dạt, nhìn Tô Mạt bằng nửa con mắt. Tô Mạt mỉm cười, thi lễ,“Trần đại nhân tựa hồ thực nhàn nhã a. Không bằng lên trên lầu uống ly trà.” Trần Lượng muốn cự tuyệt, ai ngờ Tô Mạt lại cười nói tiếp:“Trần đại nhân, kế hoạch có biến đổi, chẳng lẽ không có người thông tri ngươi sao?” Trần Lượng sắc mặt đại biến, lại vẫn là tự trấn định, cười lạnh nói:“Ngươi nha đầu này, nói năng bậy bạ, cái gì kế hoạch. Các ngươi ỷ thế hiếp người, khiến cho mặt mũi hoàng gia mất hết, nhiễu loạn sự yên ổn trong kinh thành, bản quan muốn bắt ngươi vấn tội. Đây chính là kế hoạch.” Ra là chuyện như vậy, hoàng đế không có chỉ thị, Tô quốc Công cũng không dám xuất đầu, vài tên hoàng tử lại như rùa đen rút đầu...... Ai lại không sợ dính đến nước bẩn? Chẳng lẽ ở kinh thành trông coi cửa hàng là dễ dàng như vậy sao? Trần Lượng hừ một tiếng,“Tô lão bản, trị an trong kinh thành này, đều là do ta quản .” Nói xong liền vẫy hô người đem nàng bắt đi. Tô Mạt dung mạo như đanh lại, nhất thời có một cỗ uy nghiêm tản ra, tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại làm cho người ta không dám xâm phạm. Vài người cứ do dự không biết xông lên hay không một lúc. Đặc biệt biết nàng là nữ nhi của Quốc Công, lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.