Tô Mạt phân định rõ ràng, cất giọng lạnh lùng nói:“Cứ đánh mấy tên biết võ công kia tàn phế rồi tính tiếp!”
Mấy tên thủ hạ của A Lí lập tức đi làm, phi thân xuống đất, không thấy dùng loại binh khí gì, quyền cước đấm đá, chiêu nào cũng lợi hại, vài tên tay cầm chủy thủ cùng ám khí lập tức bị đánh cho xương tay đứt gãy, kêu thảm thiết lăn thành một đám ở trên đất.
Lúc này Trần Lượng cũng đã đến dưới lầu, lập tức sai nha dịch tiến lên bắt người.
Hoàng Phủ Giới bị A Lí tha lên, vừa muốn lên tiếng mắng to, liền thấy đôi xinh đẹp mắt của Tô Mạt lạnh lùng trừng mắt hắn, hắn vội hỏi:“Tô Mạt, ta đến giúp ngươi. Ta đi tìm Ngũ Ca, hắn lại không ở trong cung.”
Không phải không ở trong cung.
Là trường hợp như vậy, không thích hợp ra tay.
Ngũ điện hạ thế mà là người xem xét thời thế giỏi nhất.
Tô Mạt cười lạnh,“Ngươi vừa lên đến liền vung roi quất người, đây là đặc quyền của hoàng tử công chúa các ngươi sao?”
Cùng Hoàng Phủ Kha và Tống Dung Hoa thật đúng là giống nhau!
Khuôn mặt xinh đẹp Hoàng Phủ Giới lập tức đỏ lên, khó hiểu nhìn Tô Mạt, hắn là đến hỗ trợ, như thế nào nàng chẳng những không cảm kích, ngược lại nàng còn châm chọc hắn như vậy?
Hắn nghĩ không thông, không khỏi nhíu mày, ủy khuất tức giận nhìn nàng.
Tô Mạt hừ một tiếng,“Ngươi có biết hay không, nếu hỗ trợ mà không động não, sẽ làm trở ngại thêm chứ không giúp được gì, chẳng những sẽ hại chết chính ngươi, còn có thể hại chết ta, hại chết người khác, hại chết rất nhiều người. Hôm nay ngươi giết một tên ăn mày, chỉ cần sự tình bị làm lớn ra, dư luận gây xôn xao, bệ hạ không thể không dùng đến chiêu
‘thiên tử phạm pháp, tội cũng như dân thường’, vậy ngươi thảm rồi. Ngươi có biết không hả!”
Nàng tức giận với hắn, khí thế khí thế bức người, Hoàng Phủ Giới cả kinh một câu cũng nói không nên lời.
Hắn không muốn bị nàng xem thường, mỗi ngày cố gắng đọc sách, cưỡi ngựa bắn tên, để có một ngày đứng ở trước mặt nàng, có thể khiến nàng ngưỡng mộ, khiến nàng bội phục, khiến nàng vui lòng phục tùng.
Nhưng là......
Hắn thất bại thảm hại.
Gục đầu xuống, thương tâm cực kỳ.
Hắn cởi xuống dây thừng trên người, phẫn nộ nói:“Phải, ta vô dụng, ta chỉ biết gây họa, ta không tốt. Nhị ca điều gì cũng đều tốt, ta điều gì cũng không đúng. Bọn họ không đến giúp ngươi là đúng, ta đến giúp ngươi sẽ không đúng, chính là muốn hại ngươi. Ta khốn kiếp, ta cút ngay đã được chưa hả!”
Hai mắt hắn đen bóng, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, vừa quay người đã chạy bình bịch đi, dẫm cầu thang “ đùng đùng” chấn động.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
75 chương
58 chương
60 chương
229 chương
78 chương