Trong đầu anh chắc chắn là cô đã biết mình là ai, thế nào cũng sẽ há hốc mồm mà bám lấy anh, khuôn mặt vẫn luôn ngẩng lên từ nãy giờ. Băng Tịch nghe anh nói xong, ừm một tiếng, ngoài ra không hề có phản ứng gì đặc bệt cả. À rế, sao lại thế kia? Dương Tử khôi phục trạng thái ban đầu, quê vãi! Anh đỏ mặt, hắng giọng một cái, mắt đảo hết chỗ này lại đến chỗ khác nói với cô:Cô có nhận ra tôi là ai không? Nhìn tôi có giống ai đó mà cô thần tượng không? Dương Tử căn bản không hiểu, sao cô lại không bất ngờ đến độ lên cơn giống mấy con bé ngoài đường nhỉ? Anh chỉ cần nháy mắt với chúng là đã đổ đầy đường rồi cơ mà sao cô thì lại không?!Băng Tịch ngắm nghía, quan sát kĩ khuôn mặt đẹp như Obama (?) của anh, lắc đầu liên tục. Rõ ràng là không quen. Dương Tử chán nản đập tay lên trán, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn phiền. Anh ngầm định cho rằng cô là đứa con gái lỗi thời nhất mà anh biết, ngay từ bộ váy anh nhìn lần đầu tiên gặp cô đã chứng tỏ tất cả rằng cô chỉ là một cô gái lỗi thời. Một cô gái lỗi thời mà thôi! Đi thôi nào Anh quay đầu bước lên phía trước vài bước rồi quay lại nhìn cô: Đi th... Chạy thôi Băng Tịch!! Ái! Thật phiền phức mà! Anh nắm chặt tay cô rồi kéo cô chạy thật nhanh. Đám fan kia đã nhìn thấy anh rồi, trời ạ! Trên con đường một lần nữa lại có hình ảnh hai con người một nam một nữ chạy bán sống bán chết, phía đằng sau có cả đám con người hò hét điên loạn: Anh ấy kia rồi! kia rồi, mau đuổi theo!!! Sau một hồi người chạy người đuổi, Dương Tử và Băng Tịch cảm thấy mệt rã rời đến độ không còn lê nổi chân nữa bèn đứng lại chỗ cây um tùm khó thấy nghỉ một lát. Hờ hờ... Thật tình, mệt thở không ra hơi nói không ra lời! Anh quay sang nhìn Băng Tịch cũng đang thở hổn hển bên cạnh. Mặt cô đỏ ửng lên, tóc rối bời do lúc chạy bị gió tạt, thế nhưng chả hiểu thế nào mà nhìn cô lại quyến rũ đến vậy! Dương Tử bất chợt thảng thốt, phát hiện ra tay mình còn đang nắm chặt tay cô, liền vội vàng rút tay về, câm nín không dám thở, bất giác đỏ mặt. Tại sao ư? Tại vì ngay cái giây phút anh rút tay ra, cô đã đưa mắt nhìn anh vẻ khó hiểu. Tại sao nữa ư? Tại cô thậm chí một chút cũng chưa có bất cứ động tĩnh gì mà anh lại có một chút gì đấy xao động? Dương Tử thầm nghĩ bản thân mình điên thật rồi, anh chỉ muốn sớm được trêu đùa tình cảm của cô mà thôi, nhưng tại sao chính anh mới là người có cảm giác đang bị đùa? Đang trong mớ hoang mang tự mình đặt câu hỏi bỗng nhiên bàn tay của anh bị tay của cô đặt áp lên trên. Oaaa... anh gật mình quay mặt lại, vô tình làm sao, mặt của cô sát sàn sạt khuôn mặt anh đến độ hai sống mũi cao thẳng chạm nhau như có chủ ý. Quả thật, chưa hết một ngày mà con tim bé nhỏ của anh đã bị cô hãm hại đến trăm lần. Anh không định chạy à? Họ ở đây rồi Băng Tịch nhẹ nhàng thoát lời, mắt chăm chú nhìn anh. Dương Tử lúc này chẳng nghĩ được gì, anh dường như đã bị hút sâu vào đôi mắt thăm thẳm như đáy đại dương của cô mất rồi. Dương Tử lấy tay nâng cằm cô lên, bỗng nhiên kéo khuôn mặt cô gần lại , như thèm khát đôi môi đỏ hồng của cô, ngay tức khắc...