Nữ ngỗ tác họa cốt

Chương 228 : rốt cuộc, lương tâm đã bị chó ăn

Nghe những lời này, khiến khoé miệng Tô Tử Lạc không thể không nổi lên một nụ cười khinh thường. Ánh mắt lạnh lùng của hắn dừng lại trên một cây đa ở bên ngoài cửa sổ. Sau đó nói, "Hy sinh một người, đổi lấy tính mạng của vô số người. Lựa chọn này, không phải rất dễ chọn hay sao? Hơn nữa, Kỷ cô nương chắc hẳn rất hiểu đại ca của mình, đúng không? Hắn ta là một người thế nào, cô nương hiểu rõ nhất. Hắn ta có thể ngoan ngoãn chờ đợi ở đại lao Hình Bộ, tất nhiên sẽ không sợ Hoàng thượng định tội hắn ta. Bởi vì ngay cả khi đã định tội rồi, nói đến cuối cùng, hắn ta cũng có thể trốn thoát thành công." Kỷ Lê có thể ngồi trên vị trí Tư Doãn, đương nhiên không phải chỉ dựa vào việc cậy mạnh! Tô Tử Lạc nói rất đúng, cho dù người là do Kỷ Lê giết, hắn ta cũng sẽ tìm được lối thoát khác cho mình. Nếu không, hắn ta sao sẽ ngoan ngoãn đợi ở Hình Bộ! Lời đã nói đến như thế này, theo đạo lý, Kỷ Vân Thư chắc hẳn sẽ đáp ứng hắn mới đúng. Một mặt, nàng có thể xác định được Tô Tử Lạc rốt cuộc có phải Kỷ Bùi hay không! Mặt khác, hai nước không xảy ra giao chiến! Sẽ không có chết chóc! Khúc Khương chỉ muốn lấy lại hai tòa thành trì thuộc về bọn họ mà thôi. Đơn giản như thế! Nhưng đối với Kỷ Vân Thư mà nói, bất luận bản thân nàng lựa chọn như thế nào, đều chú định cả đời này của nàng, lương tâm sẽ bị kết án. Tô Tử Lạc cũng không sốt ruột khi nhìn thấy nàng nghi ngờ thiếu quyết đoán. "Không thành vấn đề, cho dù Kỷ cô nương lựa chọn như thế nào, ta đều có thể chờ quyết định của cô nương." Hắn nói xong thì chuẩn bị rời đi. Trái tim Kỷ Vân Thư cũng càng ngày càng gấp, ngay khi Tô Tử Lạc chuẩn bị gõ cửa để gọi Liệt nhi tới đẩy hắn ra ngoài, nàng đã gọi hắn lại. "Kỷ Bùi!" Trong một chớp mắt kia, bàn tay Tô Tử Lạc vừa lúc dừng ở giữa không trung. Cả người hắn đóng băng! Kỷ Vân Thư tiếp tục, "Ta không biết ngươi có phải là Kỷ Bùi hay không? Cũng không biết nếu như ngươi là hắn, vì sao hai năm qua không quay lại tìm ta? Ta càng thêm không thể ngờ tới, người mà ta đã đợi hai năm qua, lúc này sẽ nói với ta những lời như thế. Ta chỉ nhớ rõ, Kỷ Bùi mà ta quen biết, hai tay của hắn là dùng để chấp bút, không phải là bàn tay dính đầy máu tươi. Ta cũng không biết, có phải hắn đã biến thành một người chỉ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn hay không. Nếu như vậy...... ta thật hy vọng hai năm trước, hắn đã chết." Sau khi nói xong, nước mắt nàng rơi xuống. Đau lòng, không gì đau bằng chết tâm! Kỷ Bùi của nàng, không phải như thế. Lúc này, nàng thật sự hy vọng Tô Tử Lạc không phải là Kỷ Bùi. Ngay cả khi Kỷ Bùi thật sự đã chết. Thật lâu sau, Tô Tử Lạc vẫn không đáp lại, hắn nắm chặt nắm tay, nhẹ nhàng gõ trên cửa. Nghe thấy âm thanh, Liệt nhi ở bên ngoài mở cửa, đi tới đẩy hắn ra ngoài. Trước khi rời đi, Tô Tử Lạc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Kỷ Vân Thư vẫn đang run rẩy. Sau đó nói, "Những gì cô nương muốn biết, chờ sau khi cô nương nói câu kia xong, ta nhất định sẽ nói toàn bộ cho cô nương biết." Hắn nói xong, lập tức rời đi! Nước mắt của Kỷ Vân Thư không chịu khống chế chảy xuống! Nàng ngây người ở trong phòng hồi lâu, trên tay vẫn còn dính máu, bước chân nặng nề, thất hồn lạc phách rời khỏi trạm dịch. Một mình nàng, đi lang thang ở trên phố không có mục tiêu, bả vai bị người qua lại đụng phải rất đau, nhưng nàng không hề cảm thấy đau đớn. Hơn nữa —— Ông trời không chiều lòng người, bắt đầu trút mưa xuống. Vừa lúc, một chiếc dù xuất hiện ở trên đầu nàng. Kỷ Vân Thư nghiêng mắt nhìn, lập tức thấy Thời Tử Câm đang cầm ô đứng ở bên cạnh nàng, gần như che hết ô ở trên đầu nàng, và nửa bên bả vai nàng ấy đã bị mưa xối ướt đẫm. Kỷ Vân Thư nâng tay lên, đẩy đẩy ô về phía Thời Tử Câm. Sau đó hỏi, "Ngươi có nghe thấy hết hay không?" Giọng điệu của Kỷ Vân Thư rất yếu, thậm chí có chút nghẹn ngào. Thời Tử Câm gật đầu! "Vậy...... nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?" Thời Tử Câm lắc đầu! "Ngươi không biết? Hay là nói thật?" Thời Tử Câm lại lắc đầu! Kỷ Vân Thư hạ ánh mắt xuống, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh băng, không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi về phía trước. "Đi đâu?" Thời Tử Câm hỏi. "Tới Dụ Hoa Các, đợi mưa tạnh hẵng về." "Ân!" Sau khi tới Dụ Hoa các, lúc nàng đi vào thì cả người đã bị ướt đẫm. Tiểu đồng vừa nhìn thấy Kỷ Vân Thư bước vào, vội vàng chuyển vài cái lò sưởi tới và đặt ở bên người nàng, tiếp đó lại mang tới một chiếc chăn bông phủ thêm cho nàng. Tiểu đồng chăm sóc nàng cực kỳ chu đáo! Người nàng dần dần ấm lên, lúc này nàng mới nhìn xung quanh một chút, nhưng không nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Vệ Dịch đâu. Thật ra Mộ Nhược hôm nay cực kỳ minh mẫn, sau khi gặp qua một vài người bệnh, hắn liền rửa tay đi tới. Hắn liếc mắt quan sát Kỷ Vân Thư một cái, "Sao lại trông giống như gà rớt vào nồi canh như vậy? Chẳng lẽ Cảnh Dung đã đuổi cô nương ra ngoài?" Nàng lẳng lặng ngồi đó, không đáp lại lời hắn nói. Hôm nay nữ nhân này xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua tới đây vẫn còn nhanh mồm dẻo miệng, nói không ngừng nghỉ, sao hôm nay lại héo rũ như vậy? Vì thế Mộ Nhược dịch ghế tới, ngồi ở phía đối diện nàng, cất cao giọng hỏi, "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhân lúc ta vẫn đang thanh tỉnh, nói không chừng có thể giúp ngươi nghĩ ra được kế sách." Kỷ Vân Thư trầm mặc một lát, ngước gương mặt trắng bệch lên, hỏi, "Nếu, ngươi phải đi ngược lại với lương tâm của mình, làm một điều gì đó có thể cứu vô số tính mạng người, ngươi có nguyện ý hay không?" Điều này khiến Mộ Nhược bối rối, hắn nhíu mày, vuốt vuốt cằm mình, suy nghĩ một lát. "Nếu như ngươi muốn hỏi ta chọn mỹ nhân hay là rượu ngon, ta đây nhất định sẽ nói cho ngươi biết, ta đương nhiên sẽ chọn rượu ngon. Nhưng...... lương tâm và tính mạng? Điều này quả là làm khó ta." Hắn mang một bộ dáng sầu khổ. Nhưng đôi mắt bỗng sáng ngời, nói, "Chắc chắn là chọn tính mạng. Bởi vì, lương tâm của ta đã bị chó ăn." Phốc —— Kỷ Vân Thư suýt nữa đã phun ra máu. Nàng biết bản thân mình đã hỏi sai người rồi. Nàng thở dài một tiếng, không nói chuyện nữa. Mộ Nhược nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lắc đầu, đứng dậy đi tới hậu viện một chuyến, không lâu sau, hắn bưng tới một chén thuốc nóng. "Uống hết đi, đừng chừa lại dù chỉ một giọt!" Cũng không biết chén dược kia là gì, dù sao Kỷ Vân Thư vẫn uống một ngụm hết sạch. Không bao lâu sau, quần áo trên người nàng cũng khô, nàng rời khỏi chăn bông. Trước khi cất bước rời đi, nàng hỏi Mộ Nhược một câu, "Vệ Dịch đâu?" Mộ Nhược chỉ dùng ngón tay chọc chọc ở trên đỉnh đầu! "Đang ngâm nước tắm!" Hắn nói rất mơ hồ. Kỷ Vân Thư cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa. Sau khi trở lại Dung Vương phủ, nàng liền nhốt mình ở trong phòng, không cho ai đến gần. Cảnh Dung cũng không tới quấy rầy nàng, có lẽ bởi vì sau khi nói chuyện với Tô Tử Lạc ở Đào Hoa Nguyên, hắn cũng cần một chút thời gian để tiêu hóa chúng. Đêm khuya trời trở lạnh. Kỷ Vân Thư đẩy cửa sổ trong phòng ra, những cơn gió lạnh tràn vào khiến nàng không thể không run rẩy một cái. Nhìn lên bầu trời đầy sao, nàng lại chìm trong suy nghĩ lần nữa. Trong đầu, toàn bộ đều là những lời nói của Tô Tử Lạc, từng câu từng chữ, đều cắm rễ ở trong lòng nàng. "Kỷ Bùi, chàng sẽ rời khỏi ta hay sao?" "Không bao giờ, cho dù một ngày nào đó, chúng ta thật sự phải tách ra, ta nhất định cũng sẽ tới tìm nàng." Những lời nói năm đó, lúc này cũng quanh quẩn ở trong đầu nàng, vang lên từng đợt từng đợt một. "Chỉ cần một câu của cô nương, ta sẽ nói cho cô nương biết, Kỷ Bùi đang ở đâu? Hắn sống, hay đã chết? Nếu cô nương muốn biết, ta sẽ nói toàn bộ cho cô nương biết." Những lời này, thật sự giống như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang tùy ý gặm cắn trái tim nàng, đau đớn và hoảng loạn! Cho đến ngày hôm sau. Nàng sai người thông báo với Kinh Triệu Doãn, nói rằng nàng đã phát hiện ra hung thủ, báo cáo của vụ án cũng đã viết xong, trực tiếp đưa cho Kinh Triệu Doãn để hắn trình tới trong tay Hoàng thượng. Sau khi Cảnh Dung biết được, vội vàng chạy tới. "Đã biết hung thủ là ai?" Nàng hờ hững gật gật đầu. "Là ai?" "Kỷ Lê." Nàng trả lời một cách thờ ơ!