Nữ ngỗ tác họa cốt
Chương 227 : hai chọn một, rất dễ để chọn
"Đó là bởi vì ngươi!"
Trong khi nói chuyện, đôi mắt Kỷ Vân Thư đỏ ngầu, lạnh lùng và xa lạ nhìn chằm chằm vào Tô Tử Lạc trước mặt.
Sau đó nàng tiếp tục nói, "Uất Trì tướng quân chết, vốn là một phần trong kế hoạch của ngươi. Trước đó ngươi để Uất Trì tướng quân mời Kỷ Lê tới trạm dịch tiếp tục uống rượu, sau đó khiến chính bản thân hắn hạ độc vào trong rượu, cam tâm tình nguyện tìm chết, giá họa chuyện này cho Kỷ Lê. Nhưng ngươi không nghĩ tới, đêm đó Khổng Ngu sẽ tới đây, cũng hoàn toàn không nghĩ tới, nàng ấy sẽ dùng con dao do mình mang theo trong người cắt cổ Uất Trì Lâm. Kế hoạch của ngươi đã hoàn toàn bị đảo ngược ngay trong khoảnh khắc ấy. Tuy nhiên, vẫn may ngươi có thể tương kế tựu kế, tiếp tục tiến hành kế hoạch này theo mong muốn."
"Sau đó thì sao?" Tô Tử Lạc tình cờ hỏi.
Đối với những gì nàng nói, hắn không hề phủ định!
Hắn vẫn luôn duy trì thái độ điềm tĩnh!
Kỷ Vân Thư hít sâu một hơi, vừa quan sát hắn, vừa nói.
"Trước tiên ngươi để Khổng Ngu rời khỏi trạm dịch, sự tình đêm đó, cũng khiến nàng ngậm miệng không đề cập tới, bởi vì ngươi đã đồng ý với nàng ấy, nàng ấy có thể không cần phải đi tới Khúc Khương. Tất cả dấu vết của nàng ấy trong phòng, gần như đều bị ngươi lau sạch. Ta nghĩ, chiếc khăn tay có lẽ đã bị ngươi đốt rồi, đúng không? Cuối cùng chỉ để lại nửa dấu chân kia......"
Nhưng kế hoạch chung quy vẫn phải tiến hành, cũng cần phải tiến hành ngay buổi tối ngày hôm đó, vì thế, thừa dịp lúc ấy Kỷ Lê đã say rượu, ngươi liền rút kiếm của hắn ra, nhắm vào ngay vị trí vết cắt trên cổ Uất Trì tướng quân mà Khổng Ngu đã để lại, chém xuống một kiếm.
Trong khi đó, Uất Trì tướng quân bởi vì bị Khổng Ngu cắt cổ nên rất đau đớn, gân mạch căng chặt, vì vậy sau khi bị ngươi một kiếm chém rơi đầu, mười ngón mới hiện ra trạng thái co thắt bất thường như thế.
Sau đó, ngươi đã đặt thanh kiếm đầy máu vào trong tay của Kỷ Lê, khiến tất cả mọi người đều cho rằng, chính hắn khi say rượu đã giết chết người.
Lời nói không hề chần chừ gián đoạn, ngôn ngữ cực kỳ rõ ràng!
Trong phòng cùng với mùi hư thối, dường như còn mang theo một chút hương vị chua xót.
Tô Tử Lạc đối diện với ánh mắt của nàng.
Khóe miệng hắn cong lên, giống như đang xé tan tất cả sự giả tạo của mình, nhưng hắn vẫn cực kỳ nhẹ nhàng.
Hỏi nàng một câu, "Ý của cô nương, chính ta đã giết người? Bằng chứng đâu?"
"Tất cả, đều chỉ là suy đoán của ta, nhưng nếu như ngươi muốn có bằng chứng, ta cũng có thể đưa ra cho ngươi. Đó hính là thành kiếm giết người, chắc hẳn vẫn đang nằm ở Hình Bộ đúng không? Chỉ cần ta kiểm nghiệm, ta có thể biết được vân tay của Tô tiên sinh có ở trên thanh kiếm kia không. Ngươi là người thông minh, chắc hẳn cũng biết, vân tay của mỗi người đều không giống nhau."
Nghe tới đó, nụ cười trên khóe môi của Tô Tử Lạc càng thêm rạng rỡ, kích thích hơn, nói, "Chẳng lẽ Kỷ cô nương không phát hiện ra lời mình nói có đầy sơ hở hay sao? Nếu như ta thật sự giết người, ngày hôm qua ta sẽ không để cô nương tiến vào nghiệm thi, thay vào đó ta nên đốt cháy thi thể sạch sẽ thì hơn. Hơn nữa, Khổng Ngu lưu lại dấu chân kia, vì sao ta chỉ cầm lấy chiếc khăn tay mà không chú ý tới một nửa dấu chân kia rõ ràng như thế? Còn nữa, nếu hung khí giết người chính là mấu chốt dùng để phá án, khi ta nắm lấy thanh kiếm giết người, chẳng lẽ sẽ không lau sạch vân tay trên chuôi kiếm hay sao?"
"Ngươi sẽ không làm như vậy."
"Vì sao?"
"Bởi vì, ngươi căn bản muốn ta tìm ra chứng cứ để chứng minh, người là do ngươi giết."
Kỷ Vân Thư nói, nghiêm túc và quyết đoán.
Tô Tử Lạc hơi nhếch lông mày lên, "Hả? Trên đời này, còn tồn tại hung thủ ngu ngốc giống ta như vậy hay sao?"
Sự bình tĩnh của hắn, giống như một luồng sương mù màu đen lượn lờ ở quanh thân hắn, khiến người có cảm giác bị bức bách.
Kỷ Vân Thư nắm chặt đôi tay thành nắm đấm, nghiêm túc hỏi, "Ngươi không cần tiếp tục ngụy biện, cũng không cần tiếp tục che giấu. Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?"
Ồ!
Nàng đột nhiên hỏi lời này, chung quy vẫn khuấy động cảm xúc trong mắt của Tô Tử Lạc.
Hắn nhìn thoáng qua thi thể trên giường, lại nhìn về phía Kỷ Vân Thư, lúc này mới mang vẻ mặt thẳng thắn, chậm rãi nói, "Kỷ cô nương quả nhiên là người thông minh, cho dù chỉ một chút chứng cứ, đều không tránh khỏi đôi mắt của cô nương."
"Ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Nàng hỏi lại hắn một câu!
"Ta muốn... chỉ một câu nói của Kỷ cô nương mà thôi!"
"Cái gì?"
"Hung thủ, là Kỷ Lê!"
Kỷ Vân Thư cười lạnh một tiếng, "Người là do ngươi giết."
Nàng giống như đang muốn nhắc nhở hắn.
Tô Tử Lạc chỉ nói, "Đúng vậy, người thật sự là do ta giết, giống như những gì cô nương đã nói. Thật ra từ lúc bắt đầu, ta đã muốn để cô nương biết được. Tuy nhiên, ta vẫn cần những lời nói này của cô nương."
"Dựa vào đâu mà ngươi cho rằng, ta sẽ giúp ngươi?"
Cho dù nàng có hồ đồ, cũng sẽ không nói đùa với một vụ án mạng.
Người chính là do Tô Tử Lạc giết, nàng không có lý do gì để buông tha hắn.
Tuy nhiên ——
Sau một khoảnh khắc, Tô Tử Lạc một lần nữa lấy ra chiếc tua rua kia, treo nó trên đầu ngón tay.
Vừa nhìn thấy chiếc tua rua kia, Kỷ Vân Thư lại không khống chế được cảm xúc của mình.
Nàng vốn định duỗi tay ra lấy, nhưng vẫn chậm một bước so với Tô Tử Lạc.
"Nếu cô nương muốn biết Kỷ Bùi đang ở đâu, vậy cô nương nhất định phải giúp ta nói những lời này." Tô Tử Lạc nói ra điều kiện.
Đây là hắn đang muốn giao dịch với nàng!
Hốc mắt Kỷ Vân Thư đỏ ngầu, khẽ lắc đầu, "Không, ta không làm được."
"Cô nương nhất định có thể!" Hắn nhìn nàng, "Bởi vì ở trong lòng cô nương, không có điều gì quan trọng hơn Kỷ Bùi."
"Không......"
"Chỉ cần một câu của cô nương, ta sẽ nói cho cô nương biết, Kỷ Bùi đang ở đâu? Hắn đang sống, hay là đã chết? Những gì cô nương muốn biết, ta sẽ nói toàn bộ cho cô nương biết."
"......"
Đầu óc Kỷ Vân Thư trống rỗng, hai chân cũng bất lực lùi ra sau mấy bước, nỗi đau cuồn cuộn trước ngực khiến nàng cảm thấy nhức mỏi, gần như kiệt sức.
Tô Tử Lạc cất chiếc tua rua vào trong ống tay áo, di chuyển xe lăn tới phía trước cửa sổ, duỗi tay đẩy cánh cửa đang đóng chặt ra.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong phòng, chiếu lên bộ quần áo màu trắng của hắn, mang theo một loại cảm giác an nhàn.
Đôi mắt hắn nhìn về phía chân trời, nói, "Một câu nói của cô nương, có thể tránh cho vô số bá tánh không nơi nương tựa, thậm chí cứu được vô số tính mạng của các tướng sĩ!"
Kỷ Vân Thư chỉ lặng lặng nhìn hắn.
"Ba vạn tướng sĩ bên ta đã chống lại mười vạn binh lính của Đại Lâm các ngươi, nếu như cô nương muốn ăn ngay nói thật, hai nước nhất định sẽ xảy ra giao chiến. Đến lúc đó, máu sẽ chảy thành sông, thương vong vô số. Cuối cùng ai thắng ai bại, vẫn là một con số không thể biết được."
Đồng thời với khi nói chuyện, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Vân Thư, ánh sáng chiếu vào trên sườn mặt của hắn, cực kỳ đẹp!
Hắn tiếp tục nói, "Ta chỉ muốn lấy lại hai toà trành trì mà Đại Lâm đã từng cướp từ Khúc Khương mà thôi. Từ đây, Khúc Khương lui binh, hai nước sẽ kết thúc chiến tranh. Đây chắc hẳn cũng là mong muốn của cô nương, cũng là mong muốn của bá tánh thiên hạ. Chọn một trong hai điều này, rất dễ dàng để chọn."
Chọn một trong hai?
Rất dễ dàng để chọn?
Nhưng đối với Kỷ Vân Thư mà nói, điều này quá khó khăn!
Thân mình nàng choáng váng gần như muốn ngã, dường như không thể đứng vững. Nàng chỉ có thể chống tay trên góc bàn trong tầm tay, cố gắng đứng thẳng người, không để mất khí thế ở trước mặt Tô Tử Lạc.
Thật lâu sau, nàng hé đôi môi đỏ mọng, "Nếu như ta giúp ngươi, đưa Kỷ Lê vào chỗ chết, từ đó lương tâm ta cũng sẽ chịu đựng cảm giác tội lỗi trong suốt quãng đời còn lại, vĩnh viễn không thể nào tìm thấy sự bình yên."
"Phải không?" Hắn cười lạnh một tiếng, "Theo ta được biết, hắn là người luôn muốn giết cô nương. Một đại ca bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ giết cô nương, sao cô nương còn đồng tình với hắn?"
Đúng vậy, hắn biết Kỷ Lê là đại ca của nàng!
Có vẻ như Tô Tử Lạc đã biết rõ bối cảnh thân thế của nàng.
"Mạng người quan trọng!"
Kỷ Vân Thư kiên quyết trả lời!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
92 chương
22 chương
5 chương