Ban đêmLăng trạch vô cùng yên tĩnh.Tạ Tranh đứng ngoài ban công quan sát kỹ càng.
Độ cao khá nguy hiểm nếu không có khinh công.Cô leo ra ngoài, dò dẫm theo phần lan can, lung lay muốn bò qua phòng kế bên.Gió ngoài trời càng ngày càng mạnh, không bám chắc sẽ rơi xuống lúc nào ko hay.
Tạ Tranh mím môi cẩn thận từng chút một.Vậy mà căn phòng của Lăng Triệt vẫn còn sáng đèn.Cửa sổ sát đất mở toang, rèm cửa phất phới, Lăng Triệt đang ung dung thưởng thức 1 ly rượu đỏ, trên tay là một tập văn kiện, hẳn là hắn đang xem xét một chút những việc tồn đọng ở công ty.Tấm rèm giúp che khuất bóng dáng nhấp nhô bên ngoài của Tạ Tranh nhưng đồng thời cũng khiến cô bị vướng tầm mắt.Nhịn không được nữa, Tạ Tranh phải lùi lại, dùng tay hất nó ra, không may chân lại trượt xuống đập trúng phần lan can.Nghe động, Lăng Triệt quay đầu ra ngoài, híp mắt nhìn vào khoảng không tối đen trước mặt.Tạ Tranh thấy hắn chú ý ra ngoài này, vội vã bò ngược trở lại, trong lòng thầm nghĩ đêm nay không thể động thủ được rồi.Cô không ngờ sau lưng mình là nụ cười âm hiểm của Lăng Triệt.Việc đột nhập từ bên ngoài vào phòng Lăng Triệt là bất khả thi.Cô cắn móng tay suy nghĩ, nếu vậy phải tính kế để có thể đi được vào phòng hắn vào đêm hôm khuya khoắt.Nghĩ không ra, thôi thì đi ngủ một giấc vậy!Buổi sáng đúng giờ, quản gia Từ lên tầng ba gọi Tạ Tranh xuống ăn sáng.Từ khi có sự xuất hiện ở cô bữa ăn của Lăng gia vô cùng phong phú.
Nghiêm Thục Tâm hận không thể mỗi ngày bồi dưỡng cho cô, vô cùng hài lòng nhìn Tạ Tranh ăn uống ngon miệng.“Lăng Triệt đâu ạ?”“Nó chắc đang ở khu phòng Gym đằng sau nhà chính.”Nghiêm Thục Tâm đang muốn múc thêm một chén chè hạt sen cho Tạ Tranh lại bị cô xua tay, một hơi uống cạn chén trên bàn, vội vàng đứng lên: “Cháu muốn đi tìm Lăng Triệt.”Sau đó nhanh như gió mất hút ở cuối hành lang.Lăng trạch rộng lớn, trang bị đầy đủ từ phòng chiếu phim gia đình, phòng tập thể hình, hầm rượu đến thư viện sách, còn có cả một hồ bơi vô cực và một nhà kính trồng hoa.Tạ Tranh ngó vào phòng tập Gym, không thấy ai cả, nhưng lại nghe tiếng nước bì bõm ở khu vực hồ bơi nước ấm trong nhà.Lăng Triệt cởi trần, trên người là mặc một quần tứ giác, đang nhàn nhã khởi động.“Ùm” một tiếng, thân hình lao xuống hồ, nước bắn lên tung tóe.Tạ Tranh đi đến hồ bơi, khoanh tay nhìn hắn hỏi: “Ngươi nói mình bị thương, sao hôm nay lại có thể xuống nước thế?”Lăng Triệt nhô đầu lên khỏi mặt nước, giơ tay hớt hết mái tóc ướt ra đằng sau, lộ ra đôi mắt hoa đào mị hoặc, hai cánh môi mấp máy nói chuyện.Tạ Tranh không nghe rõ hắn nói gì, tiến đến sát mép hồ bơi, cúi người xuống hỏi lại: “Ngươi nói gì, ta nghe không rõ.”Đột nhiên cổ chân lành lạnh, cả người Tạ Tranh lập tức rơi vào trong nước.Trước đây có một thân tu vi và pháp lực, việc lên trời xuống biển chỉ là trong nháy mắt, cô nào ngán sợ chuyện chi.Nhưng bây giờ chỉ là một phàm nhân bình thường, thân thể này biết bơi hay không cô còn không rõ, đột ngột rơi xuống độ sâu hơn 2 mét, Tạ Tranh sợ hãi khua loạn tay chân, lồng ngực bị ép chặt không thể thở được.Một bóng người lướt đến, ôm lấy cơ thể của Tạ Tranh, dù không nhìn thấy rõ trong nước, nhưng cô khẳng định đó là Lăng Triệt.Tạ Tranh theo bản năng níu lấy cánh tay hắn muốn mượn lực trồi lên, lại bị hắn ôm chặt vào lòng, gương mặt phóng đại ngay trước mặt, cảm giác trên môi mềm mại một mảnh.Một tiếng sét nổ vang trong đầu Tạ Tranh, hắn thế mà lại dám hôn cô.Tạ Tranh mím chặt hai cánh môi vội vàng vùng vẫy, nhưng dưỡng khí trong phổi càng ngày càng ít đi, nhịn không nổi nữa phải mở miệng ra, mở đường cho Lăng Triệt có cơ hội đưa đầu lưỡi vào công thành đoạt đất.Hắn vô cùng bá đạo mà truy đuổi chiếc lưỡi nhỏ của Tạ Tranh trong miệng một lúc rồi mới buông tay lôi Tạ Tranh lên khỏi mặt nước.Trải qua cảm giác bị ngộp thở vừa rồi, Tạ Tranh không còn chút khí lực, nằm xụi lơ trong vòng tay của Lăng Triệt, chỉ có ánh mắt là trợn trừng trừng nhìn hắn đầy dữ tợn.“Ngươi…ngươi dám khinh bạc nữ nhân.” Giọng nói yếu ớt vang lên, trái ngược hẳn với đôi mắt tức giận đang bắn về phía mình.“Cái này không thể gọi là khinh bạc được, là tôi muốn cứu em nên mới phải dùng đến phương pháp này.” Lăng Triệt vẻ mặt vô tội.“Làm gì có phương pháp cứu người nào bỉ ổi như thế chứ, cái này đây chính là…chính là hôn môi còn gì?” Tạ Tranh vừa tức tối, vừa xấu hổ nói ra.“Tôi nói thật mà, ở thế giới này, người ta gọi là hô hấp nhân tạo.” Lăng Triệt nhìn gương mặt đỏ bừng của cô liền cảm thấy thật thỏa mãn.“Ngươi đừng hòng lừa ta.”“Thật mà, nó cũng không khác gì phương pháp song tu nâng cao công lực ở nơi của Tranh Tranh đâu.”Tạ Tranh nghĩ nghĩ, đúng là ở nơi của cô có 7749 phương pháp tu luyện, có những phương pháp vô cùng kỳ dị cổ quái, thậm chí nói ra có thể khiến cho người ta đỏ mặt thẹn thùng.Nhưng Tạ Tranh vẫn không nguôi được cơn giận, quay phắt mặt đi không thèm nhìn Lăng Triệt, vội vàng muốn tiến đến mép hồ leo lên bờ, có điều cô quên mất rằng hai người họ đang ở trong nước với độ sâu 2 mét rưỡi, bây giờ cô vẫn còn phải bám vào cánh tay Lăng Triệt mới có thể vững vàng nổi lên mặt nước.Dưới chân hẫng một cái, Tạ Tranh theo bản năng giơ tay ra ôm lấy cổ của Lăng Triệt.“Không ngờ Tranh Tranh lại chủ động ôm tôi đó nha.
Chẳng lẽ là thích tôi rồi?” Lăng Triệt mân môi trêu chọc.“Ngươi đừng có mơ tưởng.” Tạ Tranh phản bác, nhưng cánh tay vẫn không dám buông ra.Lăng Triệt nhẹ nhàng nâng đôi chân thon dài của Tạ Tranh lên vòng qua hông mình, hai tay nhẹ nhàng thả ra buông lỏng, lại cúi sát đến gần vành tai nhỏ non mềm của cô mà thổi khí nóng: “Vậy thì tại sao Tranh Tranh lại ôm rịt lấy tôi không buông vậy, tư thế này rất có tính chất ám thị đó.
Tôi cũng là đàn ông bình thường mà, chỉ có thể nghĩ ra được điều này mà thôi.”“Điều gì?”“Tranh Tranh ngoài mặt thì cự tuyệt, trong lòng đã yêu tôi sâu đậm, những hành động này là muốn quyến rũ tôi phải không?”Ngừng một lát lại nói tiếp: “Định lực của tôi đối với Tranh Tranh không được tốt cho lắm, nếu cứ như vầy, tôi không thể làm kiềm chế nổi mình đâu.”Vừa nói xong, phần bụng của Tạ Tranh đã bị đẩy cho một cái, sự cứng rắn nóng bỏng đó Tạ Tranh đã trải qua một lần, hôm nay còn có phần to lớn hơn nữa, khiến cô sợ hãi đến phát khóc, gào to: “Lăng Triệt, ngươi là tên lưu manh vô sỉ mà.”Lăng Triệt tà tà rẽ nước bơi vào mép hồ, nhẹ nhàng đặt Tạ Tranh đang nức nở giấu mặt vào bàn tay dựa vào vai hắn, cảm thấy hôm nay trêu chọc cô như vậy là đủ rồi.Dù sao cũng chỉ là một cô gái ngây thơ.Đột nhiên bả vai rung động, cảm giác đau đớn ập đến khiến Lăng Triệt phải hít một hơi thật sâu.Hàm răng của Tạ Tranh đang cắm chặt lên động mạch cổ của hắn, day mạnh chứ muốn xé xác hắn ra.Nhân cơ hội hắn còn sững sờ, cô nhảy phắt lên bờ, cách hắn một khoảng, viền mắt vẫn còn đỏ hoe, chỉ ngón tay vào mặt hắn mà mắng: “Ta cắn chết ngươi, cái tên lưu manh vô sỉ.”Sau đó chạy biến.Lăng Triệt đưa tay sờ lên vết cắn, ngón tay nhiễm đỏ một mảng, chảy máu rồi.Cô cắn hắn cũng ác lắm.***Phòng ăn buổi chiều, mọi người đã có mặt đông đủ mà mãi không thấy Tạ Tranh đâu hết, Nghiêm Thục Tân lo lắng hỏi thăm.“Tranh Tranh đâu rồi?”“Cô ấy nói không khỏe, muốn nằm nghỉ thêm một chút, kêu mọi người ăn trước, không cần chờ cô ấy.” Quản gia Từ đáp.“Tranh Tranh không khỏe à?” Ông Lăng nhíu mày hỏi, lại nhìn sang Lăng Triệt đang thong thả đi đến.Hắn hôm nay mặc một cái áo phông cổ chữ V màu xám có phần khoét sâu, lộ ra một mảng đỏ tươi hình dấu răng rõ rệt.“Đây là…?” Lăng Dực giật mình kêu lên, không nói nên lời.Nghiêm Thục Tâm nhìn con trai nhỏ, lắp bắp mãi mới thở ra một câu: “Hai đứa còn trẻ, tinh lực dư thừa, thế cũng tốt, nhưng cũng phải biết kiềm chế, Tranh Tranh chỉ là một cô gái nhỏ, con ép người ta quá, mẹ e con bé chịu không có nổi.”Lăng Triệt không trả lời bà, chỉ nhàn nhã ngồi xuống ghế hỏi quản gia Từ: “Cô ấy vẫn chưa xuống à?”Quản gia Từ lại lặp lời nói vừa rồi.Lăng Triệt nhăn nhẹ mi tâm, cuối cùng phân phó: “Để dành cho Tranh Tranh một phần, lát nữa mang lên cho cô ấy.”“Vâng ạ.”“Tranh Tranh có sao không?” Lăng Dực nhìn vết cắn còn rướm máu, tò mò hỏi thăm, đừng nói em trai hắn cường thủ hào đoạt con gái nhà lành đến mức gây ra án mạng đấy chứ.“Em cũng không rõ, lát nữa ghé qua xem sao.” Lăng Triệt thành thật trả lời.Tạ Tranh lăn lộn trên giường, gương mặt nóng hổi, trong đầu vẫn chưa tan được nụ hôn dưới nước với Lăng Triệt, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, trái tim cuồng loạn như muốn nhảy ra ngoài.Tay nắm cửa vang hai một tiếng, cửa mở ra, thân hình cao 1m87 của Lăng Triệt chắn trước cửa, trên tay là một khay đồ ăn.“Giận đến mức không thèm ăn luôn à?” Lăng Triệt cợt nhả đi vào phòng.“Ai cho ngươi vào đây chứ?” Tạ Tranh ồm ồm lú đầu ra khỏi chăn.“Đây là nhà của tôi, tôi muốn đi nơi nào thì đi, ai có thể cản được?”.Tạ Tranh nghe hắn huênh hoang, chỉ biết tức giận lừ mắt.Không nghe thấy cô phản biện nữa, Lăng Triệt nhẹ nhàng đi vào đặt cái khay trên đầu giường, nhìn tấm chăn phồng lên một khối, buồn cười nói: “Giận thật rồi à?”“Đừng có chạm vào ta.” m thanh phát ra từ bên trong chăn.“Chỉ là môi chạm môi thôi mà.” Xấu hổ như vậy, sau này nếu hắn muốn tiến thêm bước nữa thì phải làm sao? Một nháo hai thắt cổ ư?“Đối với ngươi chỉ là một cái chạm bình thường, nhưng đó là nụ hôn đầu của ta đó.” Tạ Tranh nghe thấy hắn thản nhiên như vậy, ko thể nhịn được nữa tung chăn ra ngồi dậy.Lăng Triệt hơi sững lại một giây, ngay sau đó lại nở một nụ cười tươi rói như mèo trộm được thịt: “Nụ hôn đầu tiên à, vậy thì chúng ta giống nhau rồi, đây cũng là nụ hôn đầu của tôi.”Nói xong còn liếm môi một cái.Tạ Tranh không chịu được nét mặt lưu manh này của hắn, giơ tay lên muốn cho hắn một quyền vào mặt lại bị Lăng Triệt bắt được.“Sao nóng thế này?” Lúc này hắn mới phát hiện ra gương mặt cô đỏ ửng, làn da nóng hổi như bị bỏng.“Không biết.” Tạ Tranh không còn sức lực để ra tay, đành ậm ừ giãy dụa nằm xuống.Lăng Triệt chống lên trán cô, hai đầu mũi cọ vào nhau, dịu giọng: “Em sốt rồi, để tôi kêu bác sĩ đến.”Ngay sau đó với tay bấm chuông nội bộ trong nhà, quản gia Từ rất nhanh xuất hiện.“Gọi bác sĩ Trần đến đây.”Tạ Tranh nằm trên giường, cố gắng mở mắt nhìn người đàn ông trung niên sạch sẽ trước mặt.“Có triệu chứng cảm mạo, sốt 38 độ, nhưng vẫn còn ổn, chích một mũi là khỏe ngay thôi.”Cảm giác kim châm nhói một cái đã xong rồi, còn nhanh hơn cả khi châm cứu.Tạ Tranh lúc này mới mơ màng ngủ.Lăng Triệt đứng ở bên giường nhìn gương mặt tái nhợt của Tạ Tranh vùi trong chăn, hơi thở phập phồng, lâu lâu phát ra tiếng khụt khịt vì nghẹt mũi.Phất phất tay cho mọi người đi ra ngoài.Sau đó nhanh nhẹn chui vào chăn, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô vào lòng, ngón tay vuốt ve tấm lưng trắng mịn, giọng nói nỉ non bên tai.“Đêm nay coi như là tôi tạ lỗi vì đã làm Tranh Tranh bị cảm nhé.”“Em không trả lời tôi coi như em đồng ý.”.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
19 chương
28 chương
11 chương
21 chương
35 chương
108 chương