Trong thông đạo của Duyệt Minh Uyển. Vũ Hàn cùng Phục Ảnh đang phi thân như bay về phía Duyệt Minh Các. Nếu như đây không phải con đường an toàn nhất, chỉ sợ với tốc độ hiện tại, bọn họ đã trúng ám khí không ít lần rồi. Phục Ảnh trầm tư, thấy biểu hiện của Vương gia hiện giờ, hắn có chút băn khoăn. Nhưng phận nô tài không nên xen vào chuyện riêng của chủ tử, hắn vẫn là nên làm tốt việc của mình thì hơn. Vũ Hàn trong lòng giờ như có lửa đốt , khó chịu vô cùng .Lúc này hắn chỉ muốn đến nơi thật nhanh để ngăn mọi chuyện lại. Yến Vĩ Điệp, nàng nhất định không được xảy ra việc gì, hãy chờ ta. Hai bóng người vụt đi nhanh chóng. Duyệt Minh Các.. Liệt Khâm một lần nữa nhìn ngắm lại Bất Diệp, quả thật là rất giống. Đứa bé này mang rất nhiều đặc điểm của hai người họ. Không nói đến độ tuấn mĩ của Thiên Phong, càng không nói đến vẻ đẹp quyến rũ của Nhược Hàn, chỉ khí chất của riêng nó thôi cũng đủ khiến người khác choáng ngợp. Với lại, đôi mắt hổ phách này làm hắn càng khẳng định thêm suy nghĩ của mình. Hắn nghĩ đến một khả năng. Tuy không biết làm sao đứa trẻ này sau khi rơi xuống Đỉnh Thanh Vực vẫn còn sống sót được, nhưng có thể khẳng định nó là con của hai ngươi họ. Thiên Phong sư huynh , năm đó đệ vô dụng đã để Nhược Hàn một mình đối phó với Khương Điền Thái hiểm độc, là đệ sai. Hôm nay, là ông trời có mắt, đã để cho đệ gặp lại nhi nữ của huynh, đệ sẽ chăm sóc nó cẩn thận, cho đến ngày gặp được hai người. Liệt Khâm khẽ ho một tiếng, ngữ điệu ôn hòa đi rất nhiều : “Trả lời ta ba câu hỏi, ta sẽ không làm khó ngươi”. Bất Diệp trầm tư nhìn Liệt Khâm, có trời mới biết nam nhân này định lame gì, cư nhiên bảo nàng chơi trò đối đáp, được, nàng chơi. “Được…ngươi hỏi đi” “ Từ nhỏ đến giờ, ngươi sống cùng ai ?” Liệt Khâm lên tiếng . “…5 tuổi được người ta nuôi dưỡng, 15 tuổi bỏ nhà ra đi, 20 tuổi lại được người ta nhận nuôi nhưng không chính thức…”Bất Diệp lạnh lùng trả lời, như thể đây không phải việc của bản thân vậy . Liệt Khâm trong lòng cắn rứt , nếu năm đó hắn mạnh mẽ hơn một chút, bảo vệ được Nhược Hàn và đứa bé , chắc nó đã không phải sống cuộc sống khổ sở như vậy.