Liệt Khâm nào chịu buông tha nàng,hắn vụt lên đứng chắn trước mặt nàng. “Ngươi mới 20 tuổi , không thể nào, Nhược Hàn năm nay đã 40 tuổi rồi, ngươi …?” Liệt Khâm bây giờ mới bình tĩnh nhìn lại khuôn mặt Bất Diệp. Không có dấu hiệu của năm tháng. Cô nương này nhìn đi nhìn lại cũng chỉ tầm 20 tuổi, hoặc có thể trẻ hơn. Là hắn đã nhìn lầm rồi. Bất Diệp nhìn Liệt Khâm một chút , rồi cầm theo thanh kiếm bước đi “Chờ đã, cha mẹ của ngươi tên là gì ?” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Liệt Khâm. Bất Diệp cước bộ khựng lại, nàng chậm rãi quay đầu, khẽ nói : “ Ta là cô nhi, không cha không mẹ.” Cô nhi ? Không cha không mẹ ? 18 năm trước vẫn chỉ là một tiểu hài tử 2 tuổi ? Đôi mắt hổ phách ? Thanh kiếm lưỡi cong ? Kiếm pháp kì dị ? Lại giống Nhược Hàn như đúc .Một chuỗi các sự việc hiện ra trong đầu Liệt Khâm. Không…không thể nào. 18 năm trước. Chính mắt hắn đã nhìn thấy giáo chủ của Lăng Nguyệt Giáo một chưởng đánh bật Tiêu Diêu Nhược Hàn xuống bên cạnh Đỉnh Thanh Vực. Trong tay Nhược Hàn lúc đó đang ôm một đứa bé, nhưng vì chưởng lực của ác nhân kia quá mạnh, đứa bé trong tay đã bị văng ra ngoài. Chẳng phải …đứa bé đó đã bị rơi xuống vực sâu hay sao ? Hài tử của Tiêu Diêu Nhược Hàn và Lãnh Thiên Phong…