“Tiêu Diêu Nhược Hàn….” Liệt Khâm khó khăn bật lời nói trong miệng ra. Tiêu Diêu Nhược Hàn ? Cái tên này nàng lần đầu tiên nghe thấy. Sao lại nhìn mặt nàng rồi gọi cái tên nào đó như vậy? Bất Diệp băn khoăn nhíu mày. Tuy nhiên vẫn không quên giữ thế , đề phòng Liệt Khâm giở trò. “ Nhược Hàn…tại sao ngươi lại ở đây ?” Liệt Khâm run run bờ môi nói. Bất Diệp càng nhăn mày, xem ra nam nhân này đã nhận lầm nàng với ai rồi ? “ 18 năm qua các ngươi đã đi đâu ? Thiên Phong huynh ấy giờ thế nào rồi ? Còn nữa, sau trận chiến năm đó, nương tử của ta – Lăng Tâm còn sống hay đã chết, giờ nàng ấy ở đâu ?” Liệt Khâm vội vàng hỏi, như sợ người trước mắt sẽ đột nhiên biến mất. Bất Diệp lùi lại phía sau vài bước. Nàng biết loại tình huống phát sinh ra tuyệt đối sẽ có phiền phức. Bất Diệp quay người bỏ chạy. Liệt Khâm ánh mắt trông mong vạn phần, đột nhiên thấy Bất Diệp quay người bỏ chạy, tưởng rằng người xưa có điều khó nói, vội vàng bắt tay cánh tay Bất Diệp, quyết muốn nghe rõ sự thật : “Ngươi không nhận ra ta sao ? Ta là Liệt Khâm , là nhị đệ tử của thúc thúc ngươi Tiêu Diêu Võ Minh. Khi bị trọng thương trong trận chiến 18 năm trước, ta ngỡ rằng mình đã cầm chắc cái chết . Nhưng ông trời không tuyệt đường sống của ai, ta vẫn còn may mắn sống được đến bây giờ. 18 năm qua, ta đã đi đến chân trời góc biển chỉ để tìm kiếm tin tức của các ngươi . Nói cho ta biết, Lăng Tâm, nàng ấy còn sống hay đã chết?” Liệt Khâm nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách nhàn nhạt của Bất Diệp , tựa hồ như đã chuẩn bị tâm lý cho câu trả lời hắn đã chờ 18 năm. Bất Diệp xoay người thoát khỏi cánh tay Liệt Khâm. Đôi mắt nàng ánh lên một tia dị thường . Rốt cuộc Nhược Hàn trong lời nói của nam nhân Liệt Khâm này giống nàng đến mức nào, lại có thể khiến cho hắn nói rõ danh tính của mình cùng biểu lộ ánh mắt kia cho người khác thấy ?. Tuy rằng khuôn mặt có thể có xác suất giống nhau cao, nhưng đôi mắt hổ phách này thì khẳng định không thể. Chuyện này chắc chắn phải có ẩn tình. Nàng phải điều tra mới được. Bất Diệp vuốt nhẹ tóc mai sang một bên, cất giọng nói trầm trầm pha chút lạnh lùng, nàng trả lời Liệt Khâm : “Vị huynh đệ , xin thứ lỗi, ta không phải người ngươi cần tìm, ta không phải Tiêu Diêu Nhược Hàn”. Liệt Khâm nhíu mày, ánh mắt không hề tin vào lời nói của Bất Diệp “Tiêu Diêu Nhược Hàn, ngươi đang nói gì vậy ? Có thể người giang hồ chỉ nhận mặt ngươi qua hai đặc điểm :đôi mắt hổ phách và thanh kiếm lưỡi cong, nhưng ta thì khác. Khuôn mặt này là thứ duy nhất khiến ta nghĩ ngươi là Nhược Hàn. Ngươi rất ít khi xuất hiện trước giang hồ cho nên không thể có kẻ giả dạng ngươi được.” Đôi mắt hổ phách và thanh kiếm lưỡi cong ? Lại có khuôn mặt giống nàng như đúc ? Việc quái gì đang xảy ra vậy ?. Bất Diệp nhất thời loạn óc, hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu nàng, nàng ngập ngừng nói: “Vị huynh đệ, ta thực sự không phải Tiêu Diêu Nhược Hàn, ngươi nói rằng 18 năm qua ngươi luôn đi tìm người có tên Nhược Hàn đó, chỉ dựa vào mốc thời gian đã đủ để khẳng định không phải là ta rồi. Ta năm nay mới 20 tuổi, 18 năm trước, ta mới chỉ là một tiểu hài tử 2 tuổi mà thôi. Cáo từ” Bất Diệp giải thích rõ ràng. Dù sao biết được tuổi thật của nàng cũng chả có vấn đề gì, chỉ cầu mong nam nhân này đừng bám lấy nàng nữa là được, nàng lại xoay người bỏ đi.