“Tách”...Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Bất Diệp...Cho dù nàng đang bất tỉnh, nhưng nước mắt lại chảy dài trên gương mặt thanh tú.... Vũ Hàn sững người...Ánh mắt hắn phảng phất nỗi ưu thương không nói lên lời....Nàng rốt cuộc đang chất chứa điều gì trong lòng để cả khi ngủ cũng có thể rơi lệ ? Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang níu vạt áo mình, chậm rãi ngồi xuống.... Ánh mắt hắn lướt nhẹ qua đôi mắt nàng... Hắn chầm chậm đứng dậy... Dịu dàng đặt một nụ hôn lên đó....chầm chậm...nhẹ nhàng...như một chiếc lông vũ rơi xuống trần gian... Đôi tay hắn trìu mến lau đi nước mắt đang chảy dài ở khóe mi... Hắn nắm chặt lấy tay nàng... Đặt tay kia lên vừng trán nóng bỏng , lập tức nơi đó trở nên dịu mát hẳn, thân nhiệt của Bất Diệp từ từ hạ xuống... Miệng Vũ Hàn khẽ nói thầm vài câu..... “Yên tâm, ta nhất định sẽ ở bên cạnh nàng...nàng tuyệt đối không cô đơn đâu...