Phong Lữ hát, đem những cảm xúc chân thành của mình đặt vào bài hát, lời của bài hát như nói lên tiếng lòng của nàng: “ Quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời của thiếp, chính là được gặp chàng. Trong biển người mênh mông đó chỉ lặng lẽ hướng nhìn về phía chàng , vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc. Mặc dù cùng nhau hít thở một bầu không khí, nhưng lại không có cách nào ôm được chàng . Nếu như có thể thay đổi cả không gian và thời gian, thân phận và tên tuổi, thiếp nguyện được nhìn thấy đôi mắt chàng. Chàng của ngàn năm sau liệu sẽ ở đâu ? Chàng sẽ ở nơi có phong cảnh như thế nào ? Câu chuyện tình của chúng ta không thể gọi là đẹp, vậy mà sao lại khó quên đến vậy? Nếu như lúc đó dũng cảm bước tới để được ở cạnh bên nhau. Liệu chuyện tình của đôi ta sẽ có một kết thúc khác không ? Liệu rằng chàng cũng sẽ có trăm ngàn lời ,chôn giấu dưới một giấc mộng lặng lẽ….” Những ca từ cùng âm điệu cuối cùng vang lên rồi sau đó dừng hẳn. Phong Lữ đã hoàn thành phần dự thi của mình. Một khoảng im lặng bao trùm lên không khí.... Đột nhiên.... “rào..rào..bốp...bốp....bốp..” Toàn bộ quảng trường như muốn nổ tung vì tiếng vỗ tay của người Tất cả mọi người ở đó, từ già trẻ, gái trai cho đến vương tôn, quý tộc đều nhất loạt đứng lên, phấn khích vỗ tay không ngừng. Những lời tán thưởng vang lên không ngớt, tiếng hò hét reo lên ầm ĩ, họ hò hét, họ vỗ tay bởi vì phần biểu diễn của Phong Lữ quá hay, là thứ họ chưa bao giờ được thấy. Ngay cả những vị tiểu thư vừa thi xong, dù rất ấm ức và ghen tỵ nhưng cũng không thể nói gì, chỉ biết cắn cắn khăn tay hoặc nắm chặt tay thành quyền....thật sự...nữ tử kia vượt trội hơn hẳn bọn họ.... Không cần phải nói cũng biết tướng quân Phong Luân và phu nhân vui mừng đến cỡ nào, cơ mặt cứ gọi là hoạt động hết công suất. Nhi nữ yêu quý của họ thực sự đã biểu diễn hết sức tuyệt vời. Không, còn trên cả tuyệt vời ấy chứ, không lời nào tả nổi...Phong Lữ đã thực làm họ nở mặt nở mày với cả triều đình..... Nhị phu nhân ngồi bên cạnh mặt càng ngày càng giống “bao hắc tử”, hai tay nắm chặt không ngừng run run, nỗi tức giận bốc lên tận đỉnh đầu. Chỉ vì con ranh kia mà xem như kế hoạch của mụ coi như đổ xuống sông xuống bể. Mụ đã quá coi thường tiện nhân Phong Lữ và Bất Diệp. Chính hai đứa nó đã khiến kế hoạch của mụ đổ xuống sông xuống bể. Phong Nguyệt hai mắt như muốn tóe lửa, hận không thể ăn tươi nuốt sống Phong Lữ ngay lập tức. Tại sao nàng ta lại nổi trội hơn nàng chứ. Nàng đã cố gắng hết sức rồi, dùng tất cả mọi thủ đoạn nhưng lần nào cũng không thể vượt qua Phong Lữ. Tại sao ? Trong khi đó, mặc kệ mẫu thân và tỷ tỷ, tam tiểu thư Phong Ngân biểu lộ khí chất đạm bạc của mình, không quan tâm. Lúc này ở cách đó không xa, Thái Hậu đăm chiêu nhìn người con gái cách bà khoảng mấy chục bước chân. Nàng không giống như những vị tiểu thư khác, trang phục của nàng dù lạ thường nhưng lại chỉ càng tôn thêm vóc dáng kiều diễm. Tư thế thanh thoát, lễ nghi chuẩn mực, cộng thêm giọng hát mê người và tài năng chơi đàn điêu luyện....Ta thích.... Thái Hậu lấy cánh tay đẩy nhẹ vào tay Vũ Thần, làm hắn ngạc nhiên quay sang. Bắt gặp ánh mắt ý tứ của mẫu hậu, hắn liền hiểu ý. Hắn khẽ ho một tiếng. Tiểu thái giám bên cạnh thấy chủ tử của mình như vậy liền hắng giọng kêu to: “Mọi người im lặng !!!!”. Không khí lại bỗng trở nên im lặng, mọi người đều dừng tiếng. Thái Hậu cất tiếng : “Hãy lại gần đây cho ai gia được xem khuôn mặt của khanh nào”. Phong Lữ nghe thấy thế thì chợt giật mình, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nàng vội vàng đứng dậy, tiến về phía Thái Hậu và Hoàng Thượng. Vừa đi vừa phải cúi mặt, bởi vì theo nguyên tắc hoàng tộc, không được cho phép thì không được nhìn thẳng vào hoàng thất, nếu sai phạm sẽ bị xử tội rất nặng. Do vậy từ nãy tới giờ nàng vẫn chưa biết chân dung Thái hậu và Hoàng thượng ra sao. “Tiểu nữ Phong Lữ xin được diện kiến Thái Hậu và Hoàng thượng” Phong Lữ quỳ xuống ,lễ phép thưa. Thanh âm nàng nhỏ nhẹ nhưng rất vừa tai, không hề gây cảm giác khó chịu... Phiến An công chúa chống cằm, nàng đăm chiêu nhìn Phong Lữ, ánh mắt thăm dò quét qua quét lại hàng nghìn lần....Sao nàng nhìn thế nào vẫn không thấy vị cô nương này giống....rốt cuộc thứ kia ở đâu ra....? Thái Hậu nhìn thấy biểu hiện của Phong Lữ thì hài lòng lắm, bà mỉm cười thầm nghĩ “ Được lắm, rất ra dáng vương phi, ta thích cô bé rồi đấy”. Vũ Hàn ngồi ở kế bên lạnh toát cả gáy, nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi Bất Diệp. Hắn nhíu mày. Tại sao sắc mặt nàng lại tái nhợt như vậy ? Dù là cử động rất nhỏ nhưng hắn vẫn để ý thấy, vai trái của nàng đang run lên nhè nhẹ.....Nàng đang bị thương sao ?...Tay hắn bỗng co lại một chút.... Chỉ một người khi nghe được giọng nói Phong Lữ thì bất động . Đúng, phải nói là hoàn toàn bất động. Đôi mắt Vũ Thần nhìn chằm chằm vào Phong Lữ mang theo vẻ kinh ngạc không nói lên lời….. Là nàng, là nàng thật sao ? . Tai hắn không thể nghe lầm, giọng nói này chỉ có thể là nàng thôi. Vũ Thần đột ngột đứng dậy, khiến cho Thái Hậu và Vũ Hàn cùng Phiến An đều ngạc nhiên quay sang nhìn, ánh mắt khó hiểu. Vũ Thần vội vàng tiến đến trước mặt Phong Lữ, khuôn mặt kích động như dồn nén rất nhiều cảm xúc, trái tim hắn đập càng lúc càng nhanh,giọng nói có phần gấp gáp : “Mau ngẩng đầu lên cho trẫm thấy khuôn mặt ngươi”. Ở khoảng cách gần thế này, hai người chỉ cách nhau 1m, Phong Lữ nghe được tiếng nói của Vũ Thần, tim nàng bỗng trở nên đập rộn ràng một cách khó hiểu, Phong Lữ ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn người trước mặt. Lập tức một trận chấn động, cả thân hình nàng cứng ngắc. Không thể nào, tại sao lại là người đó.????