Tiếng bước chân dừng lại, nhưng không có tiếng nói chuyện vang lên, Bất Diệp không biết đám người này đang làm gì, bởi vì nàng đang cúi đầu “trầm tư”. Tuy theo lẽ thường nàng sẽ phải ngẩng lên liếc mắt nhìn một cái, nhưng thiết nghĩ chắc đám người này không tưởng tượng được sự xuất hiện của bản thân lại bị nàng phát hiện, cho nên đành đè nén ý định này lại, tiếp tục bình tĩnh uống trà, tiếp tục “trầm tư”. Bầu không khí vẫn cứ im lặng như vậy cho đến một lúc lâu sau, Bất Diệp thỉnh thoảng lại cảm giác thấy được có mấy đạo ánh mắt lợi hại xẹt qua mặt mình, nhưng nàng làm ngơ không biết. Bọn họ khẳng định là đang quan sát nàng, quan sát không thèm cố kỵ trước sau. Loại ánh mắt không chút cố kỵ này chỉ có thể xuất phát từ một điều, đó là đám người này có khả năng giết nàng trước khi nàng kịp phản kháng, do đó mới không quan tâm hết thảy nhìn chằm chằm nàng như vậy. Bất Diệp thầm than trong lòng, nếu giờ này nàng ngẩng lên, khẳng định không sớm thì muộn cũng sẽ dính vào phiền phức. Lúc khác thì có thể, nhưng hiện tại thì không. Nàng còn có việc muốn điều tra, không thể dính vào đám người này được. Bất Diệp khẽ nhấc chén trà lên uống một ngụm, trà đắng ngắt khiến Bất Diệp nhăn tít mày, nhưng cũng làm cho nàng tỉnh táo hơn. Nhìn đi nhìn đi, ta cho các ngươi nhìn chán thì thôi ! Lúc Bất Diệp đang miên man nghĩ như vậy, đám người kia cũng thầm quan sát nàng. “Phụ thân, nữ nhân này nội lực thật thấp, không ngờ lại dám tới đây vào thời điểm này, quả thật là kỳ quái ! Chẳng lẽ là thiên kim tiểu thư nhà nào đó đến du ngoạn ?” Thiếu niên duy nhất không có thực lực tông sư khẽ nói, âm thanh được hắn giảm xuống mức tối đa nhất, nếu là người khác ngồi ở vị trí giống như Bất Diệp, tuyệt đối sẽ không thể nghe thấy gì. Hỏi đến vấn đề này cũng chứng minh được độ tuổi của hắn. Từ sau khi họ bước vào tầng ba, nữ nhân kia chưa từng ngẩng đầu lên liếc mắt lấy một cái. Sau khi hắn kiểm tra qua một lượt, nhận thấy nội lực của nàng thấp vô cùng, mới hiểu ra rằng nàng không thể biết được sự xuất hiện của mình. Nhưng một nữ tử võ công thấp như vậy làm gì ở Lĩnh Khiết vào lúc này, chẳng lẽ là thiên kim tiểu thư nhà nào đó trốn đến đây du ngoạn ? Nhưng nhìn y phục giản dị của nàng, hắn trông cũng không giống lắm ! Vả lại, Lĩnh Khiết thành lúc này cũng không phải địa phương nên du ngoạn, tin tưởng rằng quan viên triều đình đã có cảnh báo với người dân. “ Kỳ Giang, con nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Tuy rằng nội lực của nàng thấp hơn so với những người khác, nhưng quanh người lại ẩn chứa khí tức sát phạt vô hình, đây hẳn là do luyện kiếm lâu ngày tạo nên. Kiếm sĩ khi đạt đến một cảnh giới nhất định sẽ sinh ra kiếm ý. Lúc này họ sẽ được gọi là kiếm khách. Nàng ta, là một cao thủ kiếm khách…” Vị nữ nhân duy nhất trong nhóm người khẽ liếc nhìn Bất Diệp, ánh mắt khẽ sáng lên tia thưởng thức, nàng nhẹ giọng lên tiếng nói. Có thể làm cho Quý lão mời lên tận đây, vị cô nương này tất có chỗ hơn người. Thanh âm của nàng cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho Bất Diệp cảm thấy như bị sét đánh. Mặt Bất Diệp phút chốc tái nhợt, bàn tay cầm chén trà không tự chủ cũng run lên nhè nhẹ, nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân, cố gắng bình ổn lại hơi thở của mình. Thật đáng sợ ! Nữ nhân kia là ai mà lại có bản lĩnh như vậy ? Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết nàng là người luyện kiếm lâu năm !