Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
Chương 196
Những người tung ra những lời đồn này căn bản chưa bao giờ được bước lên đây, chẳng qua là muốn tung tin dọa nạt người khác mà thôi.
Bất Diệp bước vào bên trong, nàng lập tức bị không khí tĩnh lặng của nơi này ảnh hưởng, tâm tình bình thản đi không ít. Bất Diệp nhìn thoáng qua kiến trúc của trà quán này, lại nhìn đến cách bày trí nội thất, nàng có chút ngạc nhiên và tò mò. Kì lạ thật, sao nàng lại cảm thấy nơi này có chút gì đó …hiện đại ?
Đúng, là hiện đại.
Tuy vẫn chỉ là những nội thất mang phong cách cổ xưa, nhưng dưới bàn tay sắp đặt của người nào đó, không khí trong căn phòng lại mang đến cho người ta cảm giác rất thoải mái, rất tự tại, giống như mọi chuyện trong cuộc đời này, trong nhân sinh này, ta đều có thể nắm giữ, không ai có quyền đoạt điều đó khỏi tay ta, bất cứ ai cũng không thể...
Ý nghĩ này vừa nổi lên, Bất Diệp đã lắc đầu cười, nàng thật là, nghĩ cái gì thế này.
Chậm rãi chọn một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Bất Diệp thừa dịp quan sát nơi này thêm một lúc, túi vải đen đằng sau lưng nàng chưa lúc nào rời đi. Đây là đồ vật bất ly thân của nàng. Đối với một kiếm khách, kiếm chính là sinh mệnh.
Bất Diệp nhẩm tính, có lẽ giờ này Mặc Vân đã đến nơi đó rồi, biết nàng không về cùng Mặc Vân, chắc chắn Vũ Hàn đã rất giận. Hắn mà đã lên cơn giận thì bất kì ai cũng không thể chống đỡ nội. Thở dài một hơi, Mặc Vân, thật xin lỗi ngươi, ta không còn cách nào cả. Nếu theo ngươi về, chỉ sợ một bước ta cũng không được rời khỏi hắn...
Trà quán yên tĩnh, từng cơn gió mát rượi thổi vào bên trong khiến những sợi tóc của Bất Diệp khẽ bay bay, chiếc chuông gió thanh mảnh rung lên những âm thanh lạ thường.
Bầu trời trên cao xanh trong thoáng đãng, vậy mà ẩn chứa bên trong lại là những vệt đen mờ ảo, thấp thoáng trong những đám mây trắng bồng bềnh.
Gió bắt đầu mang theo khí lạnh, khẽ thổi qua từng hồi, mùi hơi đất nhàn nhạt bốc lên khiến Bất Diệp không tự chủ được nhíu mày. Mưa ?
Có lẽ nên sớm rời khỏi đây, mỗi khi trời mưa nàng đều cảm thấy rất bất an.
“Cô nương, trà đến đây !” Không biết là vì khí tức đặc biệt của Bất Diệp, hay là vì thỏi bạc trắng đầy mê hoặc kia, thái độ của lão bản đối với nàng vô cùng tốt, lão còn tự thân cười vui vẻ mang đến cho nàng một bình trà ấm, công việc vốn chỉ dành cho tiểu nhị.
“Cảm ơn lão bản.” Bất Diệp đáp tạ.
Bất Diệp bình sinh không phải rất thích uống trà, nhưng những ngày trời lạnh giống như hôm nay, một ly trà ấm có thể giúp đỡ nàng rất nhiều, ít nhất cũng có thể khiến cho hàn khí kỳ lạ trong cơ thể nàng giảm đi chút ít.
Chỉ có điều, nàng không thích loại trà đắng nghét này, phải chi có thể được uống Bạch Hồng, đáng tiếc, ở một nơi như thế này, sao có thể kiếm ra thứ trà kỳ công đó.
Nhấc chén trà lên ngửi qua hương thơm, Bất Diệp cũng có chút hài lòng, hương trà thanh thanh đạm đạm, tuy rằng không phải thực trân quý, nhưng đối với nàng lúc này như vậy là đủ, ài, dù sao có còn hơn không.
Đúng lúc Bất Diệp định uống trà, nàng bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân. Dù rất khẽ, nhưng vẫn bị nàng phát hiện được. Một nhóm người đang tiến vào tầng ba này.
Trong tầng ba chỉ có một mình Bất Diệp, cho nên bất kì động tĩnh nào dù là nhỏ nhất, cũng không thể qua khỏi thính lực cực nhạy này. Phục Ảnh từng nói, thính lực của Bất Diệp rất kì lạ, cho dù có là cao thủ cũng không thể giấu nổi nàng. Đối với những người học võ, đây là một lợi thế tuyệt vời.
Bất Diệp vốn định không để ý đến, cũng muốn an an ổn ổn thưởng thức chén trà này. Nhưng chỉ một khắc sau, nàng đã lập tức cảnh giác, ánh mắt không khỏi tối lại.
Tiếng bước chân của đám người này rất nhẹ, dường như còn nhẹ hơn nhiều so với tiếng bước chân của nhóm sát thủ Lăng Nguyệt Giáo. Ẩn chứa trong những tiếng bước chân này là cách vận dụng nội lực tinh thâm, phải là cao thủ cấp bậc tông sư mới có tiếng bước chân nhẹ như vậy.
Phục Ảnh đã từng nói một câu, nếu gặp cao thủ nào có tiếng bước chân như vậy, việc duy nhất có thể làm chính là chờ chết !
Nhóm người này gồm bốn người, vậy mà ba người trong số đó đã có được thực lực tông sư, hơn nữa một trong ba người này lại còn là nữ nhân !
Bất Diệp trong lòng hơi khẩn trương, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Dù sao nàng nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ là do có được thính lực cực nhạy, chứ không phải là do có công lực cao, cho nên tốt nhất là cứ giả vờ như không nghe thấy gì, uống trà cứ việc uống trà, ngắm cảnh cứ việc ngắm cảnh.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
54 chương
48 chương
36 chương
93 chương
5 chương
107 chương