“Ngũ Vương gia, chúng ta vào bên trong thôi.” Phục Ảnh mở lời. Hắn biết, Tứ Vương gia hẳn đang chờ ở bên trong. Nếu bọn hắn mà không mau mau bước vào, nói không chừng hắn sẽ lại nổi điên rồi phi ra đây. Đến lúc ấy ai mà biết người nào có thể chặn hắn lại. À không, chắc là Bất Diệp cô nương kia thì có thể. Nhưng còn hiện giờ nàng ta đang ở đâu, chỉ có trời mới biết ! Vì sự việc của Tịch Phong hội, gần đây Lưu Vũ Hàn luôn phải gồng mình lên gánh vác mọi việc. Tuy nói rằng Hắc Đạm là tổ chức do hai huynh đệ Vũ Thần và Vũ Hàn lập nên, nhưng suy cho cùng, chính sự trong tổ chức vẫn là do một tay Vũ Hàn giải quyết. Chỉ lúc nào triều đình cần đến lực lượng bí mật là bọn hắn, Hắc Đạm mới đến phiên Vũ Thần chỉ huy. Tuy nhiên, những trường hợp như thế này rất ít khi xảy ra. Vũ Hàn đang rất mệt mỏi, hắn cũng đang rất cáu giận, cho nên Phục Ảnh tuyệt không muốn đổ thêm dầu vào lửa lúc này nữa. “Vào thì vào ! Nhu nhi, chúng ta vào thôi ! Ta sẽ bảo vệ nàng !” Mặc Vân hừ lạnh một tiếng, Vũ Hàn tưởng hắn là Tứ huynh mà có thể muốn làm gì thì làm sao ? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày ! Nhưng, chợt nghĩ đến ánh mắt lạnh băng của Vũ Hàn, Mặc Vân lại lập tức rụt cổ … Rốt cuộc…cho phép Vũ Hàn muốn làm gì hắn cũng được. Chỉ có điều, tuyệt đối không được phép đụng tới nữ nhân của hắn ! Đây là tôn nghiêm cuối cùng ! Cuối cùng đấy !