Bàn tay hắn siết chặt lại, lực đạo càng mạnh mẽ, cổ áo Trang Nhu lập tức bị vo thành một nắm, nhanh chóng quấn chặt lấy cổ nàng, khiến nàng biến sắc mặt. “Tứ ca, huynh dừng tay cho đệ !” Mặc Vân gầm lên, hắn nhanh như chớp xông thẳng về phía hai người, vận nội đến mức mạnh nhất đẩy bật Vũ Hàn ra, sau đó kéo Trang Nhu lại đằng sau lưng hắn, che chở cho nàng. “Nhu nhi, nàng không sao chứ ? Có đau lắm không ?” Mặc Vân xoay người lại, hắn gấp rút lo lắng hỏi Trang Nhu, cũng cẩn thận xem xét vết tích trên cổ nàng. Mặc Vân là một trong những người vô cùng hiểu rõ sức mạnh của Vũ Hàn. Đây là thành quả hắn thu được sau khi trải qua hàng loạt những lần đấu võ giữa hai người, nhưng thật đáng hận là lần nào Mặc Vân cũng bại dưới tay vị Tứ huynh này. “Muội không sao…” Trang Nhu lắc lắc đầu, nàng ho khan hai tiếng, sắc mặt tái nhợt hẳn đi. Dù sao Trang Nhu vẫn chỉ là một tiểu cô nương, dĩ nhiên không thể chịu nổi võ lực của Vũ Hàn. Thấy Mặc Vân đột nhiên che chắn cho Trang Nhu, Vũ Hàn mày kiếm nhíu lại, lửa giận trong lòng không có dấu hiệu hạ xuống, hắn gằn giọng : “Tránh ra !” “Đệ không tránh !” Mặc Vân trừng mắt lại. Nếu hắn tránh ra, khẳng định Trang Nhu sẽ bị Vũ Hàn bóp chết ! Nữ nhân của hắn, cho dù là ai cũng không thể thương tổn nàng ! Ngay cả khi đó có là huynh đệ của hắn ! Vũ Hàn nheo mắt, hắn không nói hai lời tay đã lập tức tụ lực, đánh về phía Mặc Vân, lựa đạo mạnh nhẹ thế nào không thể đoán biết. Mặc Vân vội vàng kéo Trang Nhu lùi ra đằng sau, tránh đi một chưởng của Vũ Hàn, hắn giận dữ hét lên : “Tứ ca, có chuyện gì hãy từ từ nói ! Đừng quá đáng như vậy !” Vũ Hàn làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục ra chiêu, nhưng lực đạo lúc này đã giảm đi rất nhiều, không có lực sát thương như trước nữa, giờ hắn chỉ là muốn Mặc Vân tránh ra mà thôi. “Vương gia, chúng ta vào tửu lâu đi rồi hẵng nói ! Ở ngoài này có rất nhiều tình báo. ” Không biết từ chỗ nào chui ra, Phục Ảnh thần thần bí bí xuất hiện bên cạnh Vũ Hàn. Hắn chặn lại một chưởng của chủ tử, sau đó nhẹ giọng khuyên bảo, trong lòng cũng hi vọng muôn phần rằng Vũ Hàn sẽ nghe theo. Bình thường, ở ngoài tửu lâu này có rất nhiều người qua lại, bất kể là vào ban ngày hay ban đêm. Đó không phải là những người dân ở đây, mà chính là những gián điệp được các môn phái khác cử tới để giám thị hành tung của bọn họ - tổ chức Hắc Đạm. Vũ Hàn khi tới đây không hề giấu giếm tung tích, đương nhiên, vì vậy bất cứ kẻ nào muốn tìm ra địa điểm đặt chân của hắn cũng chẳng hề mất chút sức lực. Hành tung là do hắn cố ý để lộ, vì hắn muốn Bất Diệp bất cứ lúc nào cũng có thể quay về bên hắn, nàng sẽ không phải nhọc công tra xét các ám hiệu kỳ quái nữa. Ngay khi vừa nhìn thấy hai người Mặc Vân Trang Nhu từ đằng xa đi tới, biết tính tình của chủ tử mình, Phục Ảnh đã điều động hàng chục ám vệ ra bên ngoài, hòng đánh lạc hướng các mật thám. May mắn, có lẽ vì động thái này quá đột ngột, làm cho người ta không kịp nhìn xem trong đó có huyền cơ hay không, toàn bộ mật thám xung quanh đây đã bị dụ đi hết. Nhưng chắc chắn không lâu sau nhất định sẽ có kẻ lập tức quay lại. Dù sao thì mật thám không phải kẻ nào cũng hồ đồ. Vũ Hàn hừ lạnh một tiếng, hắn liếc nhìn Trang Nhu đang nấp sau lưng Mặc Vân, trầm tư đôi lát, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Lát sau, hắn rốt cuộc cũng quay người đi vào trong tửu lâu. Phục Ảnh thở phào một tiếng, hắn nhìn sang Mặc Vân, lại nhìn đến Trang Nhu, ánh mắt ám muội không tả xiết, giống như tên thầy bói vừa lừa được của người ta một món tiền lớn vậy . Hắn ho khan mấy tiếng, sau đó mới nói : “Ngũ Vương gia, gần đây Tứ vương gia tính tình có chút bất thường, ngươi không nên gây sự với hắn !” Ta có gây sự với hắn sao ? Mặc Vân thống hận nghĩ. “Ngũ Vương gia ?” Trang Nhu tuy rằng đã biết thân phận của hắn từ trước, nhưng lúc này nàng cũng không khỏi kinh ngạc. Hắn là Ngũ Vương gia Lưu Vũ Mặc Vân, vị Vương gia nổi tiếng thần bí mà mọi người luôn muốn biết mặt. So với những lời đồn đại của mọi người bên ngoài, hắn quả thực…khác rất nhiều.