“Mau ngồi dậy, kẻ thù của ngươi tìm tới…” Bất Diệp trầm khàn lên tiếng. Về vết thương của hắn, nàng đã dùng những loại thuốc hiện đại nhất chữa trị. Nội thương thì có thể không dám chắc, nhưng ít nhất ngoại thương của hắn đã đỡ hơn một nửa. Vừa nghe thấy Bất Diệp nói vậy, người thanh niên lập tức gượng người ngồi dậy. Tuy bộ dạng hắn có chút chật vật, nhưng khí huyết đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất sắc mặt không còn trắng bệch nữa. Hắn xem xét thương thế trên người, bất ngờ một lúc, nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo lại chắp tay nói với Bất Diệp : “Tại hạ Mặc Vân, đa tạ cô nương đã cứu mạng..” “…Không cần bận tâm. Cầm lấy…” Bất Diệp bình tĩnh đáp lại. Nàng vung thanh bạch kiếm về phía người thanh niên, bất chấp hắn vừa mới tỉnh dậy, sức lực còn rất yếu. Nếu ngay cả một thanh kiếm cũng không đỡ được, thì hi vọng sống của hắn nên tự mình thổi tắt đi. Nhưng tất nhiên Mặc Vân dễ dàng đón lấy, sau đó hắn khẽ nhìn lướt qua toàn bộ thanh kiếm, sắc mặt có chút ngạc nhiên. Trầm tư giây lát, hắn đảo mắt qua Bất Diệp, nhíu mày lại. Tựa như đang phân vân điều gì đó. “ Có ba người. Ta chỉ có thể loại hai. Một người còn lại, ngươi hãy tự xử lý.” Phân tích nhanh tình hình, bỗng Bất Diệp lại nhìn thoáng qua Nhu nhi, nàng không khỏi cau mày, bất đắc dĩ sửa lại lời nói : “ Ngươi ở lại đây bảo vệ nàng. Nếu tình thế chuyển biến xấu, hãy mang nàng chạy..” “ Không được..Em không đồng ý..” Âm thanh mỏi mệt của Nhu nhi bất ngờ vang lên, lập tức đánh gãy lời nói của Bất Diệp. Trong thanh âm dường như đang ẩn chứa một sự kiên định vô hạn. Dường như, có phần khác với Nhu nhi khi trước. Nhu nhi đã thay đổi ? “ Nhu nhi..” Bất Diệp nhíu mày, không còn thời gian để tranh cãi, những sát thủ kia sắp ập đến đây rồi. Một người không có khả năng bảo vệ bản thân như Nhu nhi, nếu để cô bé ở lại một mình, Bất Diệp không tài nào an tâm. “ Em có thể bảo vệ bản thân, tiểu thư…” Dường như biết trước ý nghĩ của Bất Diệp, Nhu nhi vội rút chiếc dao bạc mà trước đó Bất Diệp đã đưa cho cô bé ra, kiên quyết nói, dứt khoát không cho Bất Diệp từ chối. Nén cơn giận lại, Bất Diệp quan sát ánh mắt Nhu nhi, không ngờ liền thấy được sự thay đổi vô cùng lớn trong đó. Chẳng nhẽ…cô bé..đã nhớ lại quá khứ ? Cho nên, mới có sự thay đổi này ? Cho dù là gì đi chăng nữa, giờ phút này nàng cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần. Bất Diệp lưỡng lự một chút, nàng đành thở dài gật đầu. “Được rồi. Nếu gặp nguy hiểm nhất định phải lập tức chạy trốn.” Nhu nhi gật mạnh đầu. “ Tiểu thư, em hiểu..” Lát sau, Nhu nhi chậm rãi quay người về phía Mặc Vân, cô bé khẽ mỉm cười, có chút cúi đầu, nhẹ giọng nói : “ Nhu nhi…xin nhờ công tử giúp đỡ..”