“ Mặc Vân là thiên hạ đệ nhất quân sư, hắn có ảnh hưởng không hề nhỏ trong giới thao lược, có thể nói là một tượng đài vô cùng vững chắc. Cục diện hòa bình giữa các nước hiện tại có thể diễn ra cũng có một phần là nhờ tài thao lược của hắn. Các nước nhỏ đều kính trọng hắn, các nước lớn thì mến tài hắn. Nếu hắn chết, cục diện hòa bình này sẽ bị phá vỡ. Từ đó sẽ xảy ra chiến tranh trên cục bộ…Vì thế, tính mạng của hắn, rất quan trọng.” Hai tên thuộc hạ tái mặt, bọn chúng không ngờ rằng lần làm nhiệm vụ này lại nguy hiểm đến vậy, cả hai tên đều bất giác nuốt ngụm nước bọt. “Tìm tiếp cho ta, nếu không tìm được thì chỉ có chết…” Âm trầm lên tiếng, tên thủ lĩnh lại vội vọt sang hướng khác tìm kiếm. … Mưa không ngừng. Lửa đã tắt. Nhiệt độ trong hang động hạ xuống rất thấp. Bất Diệp cố gắng chịu đựng. Nàng liên tục giữ ấm đôi tay, không để nó cứng lại lạnh lẽo. Nàng khẽ nhấc Nhu nhi gối đầu sang chỗ khác, thấy cô bé vẫn ngủ say, nàng không có ý định gọi cô bé dậy. Bất Diệp liếc mắt nhìn nam tử nằm đối diện, nhíu mày một cái, lại cúi đầu xuống, âm thầm suy nghĩ. Nàng tựa như đang lắng nghe một điều gì đó. Rất xa xôi, rất mờ mịt. Đêm đông lạnh lẽo. Mưa không ngừng rơi. Gió lạnh ùa vào cửa động khiến bờ vai Bất Diệp run lên nhè nhẹ. Bất Diệp chậm rãi rút từ trong túi vải đằng sau lưng ra hai thanh trường kiếm. Nàng khẽ quan sát. Một hắc, một bạch. Hai thanh kiếm, một tỏa ra sát khí nhàn nhạt, một phát ra khí tức trong trẻo. Vô cùng đối lập. Nàng khẽ nhắm mắt lại. Đột nhiên, Bất Diệp bất ngờ siết chặt lấy hai thanh kiếm, đôi mắt nàng lóe lên những tia sáng kỳ lạ, toàn bộ lông tơ trên người dựng đứng lên, thân hình như mũi tên sắp bắn khỏi cung, vô cùng căng thẳng. Có người đến. Tiếng bước chân rất nhanh. Giống như đang lướt trên mặt cỏ đẫm sương. Vô cùng trơn trượt. Nếu không phải thính lực Bất Diệp cực kì tinh nhạy, thì ở dưới trời mưa thế này, tuyệt đối không ai có thể phát hiện ra. “ Bao nhiêu người ?” Bất Diệp bình tĩnh lắng nghe. Tim nàng đập thình thịch từng hồi. Một ? Hai ? Không. Là ba. Ba người. Bất Diệp khẩn trương hẳn, đôi mắt bất giác nheo lại thành một đường thẳng. Nàng cẩn thận lắng nghe thêm lần nữa. Những tiếng bước chân vang lên rất nhanh, nhịp bước uyển chuyển, giống như một cơn gió lốc xuyên qua màn mưa đập thẳng vào thính giác của Bất Diệp. Âm thanh nhẹ như đạp cỏ này, Bất Diệp đã từng nghe qua một lần. Là Phục Ảnh mấy tháng trước đã từng biểu diễn cho nàng xem tuyệt kỹ của hắn. Chỉ có những sát thủ cấp độ kim bài mới có thể đạt đến loại bước chân này. Phong bộ như ảnh. Ba người này, chẳng lẽ chính là sát thủ đang đuổi theo Mặc Vân ? Nếu một đối một, nàng còn có thể nắm chắc. Hai thì cũng miễn cưỡng. Nhưng ba lại rất khó khăn. Mồ hôi nhanh chóng nhỏ từng giọt trên trán. May mắn lửa đã tắt. Nếu không thời gian bọn chúng tìm đến chỗ này sẽ bị rút ngắn rất nhiều. Hai con ngựa đã bị nàng cột rất xa chỗ này. Nếu muốn phát hiện thì phải mất một khoảng thời gian. Bất Diệp mở bừng mắt, trong đôi mắt nàng phát ra những tia sáng lạnh lẽo sâu thẳm. Không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có giết hết bọn chúng, ba người bọn họ mới có thể sống só. Chơi trò đuổi bắt với ba sát thủ kim bài không phải là một điều thông minh. Hơn nữa, ở phía bên nàng, một người thì hôn mê, một người lại bị trọng thương, nếu chạy trốn e rằng chỉ mình nàng là còn sống sót. Bất Diệp đảo mắt nhìn qua toàn bộ hang động, không ngờ lại phát hiện ra người thanh niên lúc này có chút cử động.