Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia
Chương 110
Sau khi Vũ Thần rời khỏi Mai viên , Bất Diệp khẽ nhếch khóe môi. Nàng cảm thấy nam nhân này tuy là bậc đế vương , nhưng chân tình của hắn có lẽ đã dành trọn cho Phon g Lữ. Nàng chỉ nói “ có lẽ” , chứ không khẳng định chắc chắn 100%. Thời gian qua đi, tình cảm của hắn ta có phai nhạt hay không, lúc đó câu trả lời tất sẽ rõ ràng. Tình yêu nam nữ , không thể trong một sớm một chiều mà đoán biết được.
Dạo bước bên khu rừng mai tuyệt đẹp, Bất Diệp chậm rãi hít vào làn khí trong lành của hoa viên, tâm trạng nhất thời khá hơn rất nhiều, đầu óc cũng đã thông suốt đôi thứ.
Nàng đã quyết định rồi, sau khi Phong Lữ tiến cung, nàng sẽ nhanh chóng rời khỏi đây. Phong phủ tuy là nơi đầu tiên nàng đặt chân đến khi bước vào thời cổ đại, nhưng nàng không thể ở đây mãi mãi. Mặc dù Vân phu nhân coi nàng như con gái, nhưng nàng không muốn làm phiền bà ấy quá nhiều. Ai cũng có gia đình của riêng mình, nàng ở lại chỉ làm thêm một mối bận tâm cho bà ấy mà thôi.
So với thế giới hiện đại, cuộc sống ở cổ đại yên tĩnh và nhịp nhàng hơn rất nhiều. Mỗi ngày chỉ cần nghĩ xem nên ăn cái gì cho no bụng, có đủ quần áo mặc hay không, hứng chí lên thì cưỡi ngựa đi khắp nơi ngắm nhìn trời đất. Cuộc sống đó không có tranh đấu lẫn nhau, không có ám hại tiêu diệt, không có gò bò, bắt ép, muốn làm gì thì thỏa sức mà làm. Từng ngày trôi qua đều rất yên bình, lặng lẽ như một dòng nước mát. Dĩ nhiên, đó là cuộc sống của những con người sống trên giang hồ. Còn những người như Phong Lữ, số phận đã định tỉ ấy phải gắn kết với tường thành và cung cấm vĩnh viễn.
Có thể nhiều người sẽ nói, sống như vậy không thấy buồn chán sao ?
Buồn chán, nhưng đó là cuộc sống mà nàng đã chọn.
Khi đã trải qua những nguy hiểm cận kề cái chết, khi tâm trí đã trở nên già dặn, con người ta thường hướng đến những thứ gì đó an toàn cho bản thân. Có lẽ nàng hơi ích kỉ.
Lúc còn ở hiện đại, những năm tháng thanh xuân của nàng đều dành cả vào việc học và nuôi mối hận thù với người đàn bà đó. Cho dù nàng đã hận người đó đến tận xương tận tủy, nhưng sau khi trải qua tai nạn đó, một lần chết đi sống lại, nàng cảm thấy tâm trí mình đã thanh tỉnh , không còn hận thù, cũng chẳng còn nuối tiếc. Tất cả đều là chuyện đã qua .
Nàng không biết vì sao sau khi chết đi , lại được nữ tử bạch y đó cứu sống, còn được tặng thêm chiếc nhẫn Ruby quý giá này. Có lẽ, đó là phúc tích được từ kiếp trước của nàng. Và tất nhiên, nàng phải trân trọng cuộc sống quý giá này.
Nghĩ đến đó, ánh mắt của Bất Diệp chơt ảm đạm.
Nha hoàn Nhu nhi đi theo sau nàng thấy vậy, có chút khó hiểu, cô bé nhẹ giọng nói : “Tiểu thư, người có tâm sự sao ?..Có phải.. vì chuyện của Đại tiểu thư không ?”
Nàng đang bước đi liền dừng lại, nàng quay người sang nhìn Nhu nhi, đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy tay cô bé, trầm tĩnh thở dài. Một tiếng thở dài nhẹ như lông hồng..
Nhu nhi ngạc nhiên, nhưng cô bé lại không hề lên tiếng. Bởi vì cô bé biết, tiểu thư nhất định có chuyện quan trọng muốn nói với cô.
Đáy mắt gợi lên những đợt sóng phiền muộn, Bất Diệp khẽ nhíu mày, giọng nói có chút khàn khàn : “Nhu nhi…nếu ta nói..muốn rời khỏi Phong phủ, đến một nơi không ai biết..Em..có muốn đi cùng với ta không ?”
Trong lòng Bất Diệp hiện chứa rất nhiều tâm tư phức tạp. Những lúc buộc phải chọn lựa giữa hai thứ khác nhau, nàng luôn là người quyết đoán nhất. Nhưng khi động đến chuyện tình cảm, thì nàng chẳng khác nào một cô gái bình thường đang yêu.
Lí trí nói , nàng nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, hãy đi đến một nơi nào đó thật xa, sống một cuộc đời tự do tự tại, vô lo vô nghĩ, không vướng bụi trần.
Tình cảm nói, nàng tuyệt đối không được phép rời khỏi đây, ở đây còn có người mong nàng, còn có người chờ nàng, yêu nàng. Nếu nàng rời khỏi, chính là đã phụ bạc tấm lòng của người đó…
Hắn…
Có lẽ sẽ đau lòng khi nàng rời đi …Phải không ?
Hay là.. thời gian qua đi, tình cảm của hắn cũng sẽ nhạt dần, hắn sẽ quên nàng, sau đó lấy vợ sinh con…..
Nàng không biết được nữa…
Nhu nhi chân mày khẽ động, cô bé cẩn thận quan sát những biến hóa rất khẽ trên khuôn mặt Bất Diệp, ánh mắt hơi tối lại, cắn căn môi. Cô bé nắm chặt tay Bất Diệp, bắt nàng nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé, khẽ mỉm cười, nói :
“ Nhu nhi sinh ra là người của tiểu thư, chết đi cũng là người của tiểu. Cho dù tiểu thư muốn đến nơi nào, em nhất định sẽ ở bên cạnh tiểu thư, tuyệt không rời nửa bước. Xin tiểu thư yên tâm. Sinh mạng của Nhu nhi đã trao cho người kể từ giờ phút người nói muốn thu nhận Nhu nhi rồi….”
Bất Diệp ngưng thần nhìn Nhu nhi, trong lòng nảy sinh một tia cảm động, có lẽ, đã rất lâu rồi nàng mới lại có cảm giác này.
“….Cảm ơn em..Nhu nhi ”.
Bất Diệp giơ tay lên xoa đầu cô bé trìu mến.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
93 chương
54 chương
2 chương
108 chương
11 chương